Tuy cô rất ủng hộ Tần Nhã, bất kể là Tô Trạm có nói cái gì thì cô cũng sẽ không bán đứng Tần Nhã.
Trải qua chuyện lần này, anh nên trưởng thành hơn trong chuyện tình cảm, hai người đều cần có thời gian yên tĩnh để xử lý mối quan hệ này.
Trong lòng thầm quyết định, ý nghĩ muốn đưa Tần Nhã đi của cô càng thêm quyết tâm.
Lúc này, tài xế đã lái xe đến tiệm bánh ngọt RO.
Cô trả tiền sau đó xuống xe.
Cách lớp kính thủy tinh, Lâm Tử Lạp nhìn thấy Trình Dục Tú và hai đứa nhỏ đang ăn bánh kem ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cô đẩy cửa kính bước vào.
“Mami.” Lâm Tinh Tuyệt nhìn thấy cô vào liền vẫy tay.
Trình Trình Dục Tú quay đầu, nhìn thấy cô, cười: “Bánh trứng nướng ở chỗ này rất ngon, mẹ gọi giúp con một phần nhé.”
Lâm Tử Lạp ngồi xuống, nói một câu cảm ơn.
Trình Trình Dục Tú cười: “Với mẹ cần gì nói cảm ơn cái gì, cứ giống người người vậy đấy.”
Lâm Tử Lạp mỉm cười, múc một muỗng bánh trứng nước đưa vào trong miệng, mùi sữa thơm nồng đậm, nhưng không ngấy, cũng không quá ngọt, vị thơm hòa quyện giữa sữa bò và bơ, mùi vị đúng là rất ngon.
Bánh ngọt ở đây rất nổi tiếng, đằng sau còn có khu vui chơi, rất thích hợp cho trẻ con tới đó.
Ăn xong điểm tâm, Lâm Huệ Tinh liền kéo Lâm Tinh Tuyệt: “Anh trai, anh đi chơi với em nhé.”
Lâm Tinh Tuyệt bất đắc dĩ thở dài, dường như không còn cách nào với cô em gái này, chỉ có thể đồng ý: “Được.”
Trình Trình Dục Tú bảo tài xế đi cùng: “Cậu trông chừng tụi nhỏ nhé.”
Tài xế gật đầu, đuổi theo cô cậu chủ nhỏ đi vào khu vui chơi.
Cách lớp kính thủy tinh, ngồi bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.
Lâm Tử Lạp uống một hớp nước trái cây, hỏi: “Tìm con đến là có chuyện gì à?”
“Không có thì không thể tìm con sao?” Trình Dục Tú cảm thấy thời gian gần đây hai mẹ con không cùng nhau nói chuyện, nhân dịp hôm nay là cuối tuần, khó khăn lắm bà mới dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, vì vậy mới gọi Lâm Tử Lạp đến.
Lâm Tử Lạp cười nói: “Dạ không phải.”
Thường thì Trình Dục Tú tìm cô sẽ đều có chuyện, vì vậy cô mới hỏi như vậy.
Trình Văn Khuynh xuyên qua lớp kính thủy tinh, nhìn thấy dáng vẻ nô đùa rất vui của hai đứa bé, môi bất giác nâng lên: “Trước đây, mẹ chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, có thể ở chung một nhà với Tông Triển Bạch, có thể chung sống hòa thuận với con của nó, mặc dù mẹ là mẹ ruột của nó, nhưng cũng bị lấy đi cái quyền được làm mẹ, mẹ thật sự rất biết ơn con.”
Trình Dục Tú nắm chặt tay của Lâm Tử Lạp: “Cảm ơn con, có thể để mẹ sống cùng Tông Triển Bạch và hai đứa cháu.”
“Đây là điều con nên làm.” Lâm Tử Lạp thương cảm: “Mẹ từng bỏ lỡ rất nhiều, bây giờ có được nhiều hơn cũng chỉ là được bù đắp mà thôi, nhưng bỏ lỡ mất những thứ tốt đẹp, có thể bù đắp đủ hay không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Hiện giờ mẹ cảm thấy như vậy là rất mãn nguyện rồi.”
Bà hài lòng với cuộc sống hiện tại, cảm giác cả nhà chung sống với nhau, bà thường có ảo giác Tông Triển Bạch đã buông bỏ tất cả những chuyện trước kia, ‘Hòa bình hóa’ cùng chung sống với bà.
“Bạch Dận Ninh gần đây gặp chuyện rắc rối.” Trình Dục Tú bỗng nhiên nói, bà quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Con nói với Cảnh Hạo vụ tai nạn xe của Văn Khuynh là lỗi của nó à?”
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Con không giấu được anh ấy.”
Anh quá nhạy cảm.
Lâm Tử Lạp biết, một khi để Tông Triển Bạch biết Bạch Dận Ninh ra tay với Văn Khuynh thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ấy.
Dù gì nơi này cũng là thành phố B, là địa bàn của Tông Triển Bạch, muốn chỉnh anh là chuyện quá dễ dàng.
Chiếc ghế đằng sau lưng cô, người phụ nữ đối diện với bọn họ chính là Lý Tịnh, bà cũng tới cửa hàng này để ăn bánh ngọt, bà đến từ rất sớm, lúc Trình Dục Tú dẫn hai đứa nhỏ tới đúng lúc bà đang định rời đi.
Bởi vì quan hệ giữa Văn Khuynh và Trình Dục Tú, nên bà cũng không muốn chào hỏi với bà, đang lúc đi ngang qua rời đi cô lại nghe thấy Trình Dục Tú gọi điện thoại cho Lâm Tử Lạp.
Thế là bà lại ngồi xuống.
Cô biết mối quan hệ giữa Tông Triển Bạch và Trình Dục Tú, Lâm Tử Lạp thân là vợ tại sao lại gần gũi với Trình Dục Tú như vậy nhỉ?
Bà ôm sự tò mò tiếp tục ngồi xuống đợi Lâm Tử Lạp tới, kết quả là nghe được đoạn trò chuyện của hai người.
Tai nạn xe của Văn Khuynh vậy mà lại do một tay người tạo nên, tim bà không ngừng run rẩy.