Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong cô nhìn bà Diêu đứng ở cách đó không xa đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn con gái, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt rất không thoải mái nhưng nể mặt Diêu Thanh Thanh thì cô cũng không tính toán với bà ta nữa, suy nghĩ kỹ một chút mặc dù thái độ của bà ta quá đáng nhưng cũng do sốt ruột vì con gái, sợ con mình bị tổn thương mà thôi.

 

Đáng thương thay tấm lòng ba mẹ trên đời này.

 

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” Cô nói với bà Diêu.

 

Bà Diêu gật đầu nói: “Cảm ơn, xin lỗi vì lần trước đã gây rắc rối cho cô.”

 

“Chuyện lần trước tôi đã quên, Thanh Thanh ở đây không sao đâu, bà yên tâm đi.”

 

Bà Diêu còn nói cảm ơn lần nữa, thái độ của Lâm Tử Lạp làm trong lòng bà ta yên tâm hơn một chút rồi, bà ta nói với con gái: “Thanh Thanh, mẹ đi đây.”

 

Diêu Thanh Thanh gật đầu: “Mẹ đi đi, sáng mai con sẽ tự về.”

 

Bà Diêu thật không biết nên nói với con gái thế nào, chỗ này làm gì có xe để cô ta bắt về chứ?

 

“Tôi sẽ bảo lái xe đưa cô ấy về.” Lâm Tử Lạp nhìn ra tiếng lòng của bà Diêu thế là nói ra.

 

“Vậy cám ơn cô.” Bà Diêu cảm ơn từ tận đáy lòng.

 

Lâm Tử Lạp cười nắm tay Diêu Thanh Thanh vào trong, Tần Nhã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lâm Tử Lạp nói ngọn nguồn mọi chuyện cho cô ta nghe, đã biết chuyện gì xảy ra, cô ta cũng không muốn mọi người khó xử nên cô coi như không có chuyện gì cả.

 

“Chị nói tổng giám đốc Tông giao người ra đi.” Tần Nhã cũng không muốn Lâm Tử Lạp thiếu tình nghĩa của Bạch Dận Ninh, dù sao tâm tư của Bạch Dận Ninh mọi người đều biết.

 

“Việc này anh ấy sẽ xử lý, em đừng suy nghĩ nhiều, chị dìu chị về phòng.” Lâm Tử Lạp đi tới.

 

“Để em giúp chị, chị đang mang thai không tiện đâu.” Diêu Thanh Thanh nhìn thấy trên chân và đùi của Tần Nhã có băng gạc, biết cô ấy bị thương nên đưa tay dìu tay của cô ấy.

 

Ánh mắt Tần Nhã nhìn Lâm Tử Lạp thăm dò đây là ai?

 

Lâm Tử Lạp giới thiệu: “Cô ấy là vợ mới cưới của Bạch Dận Ninh tên là Diêu Thanh Thanh, là một cô gái tốt.”

 

Tần Nhã nhẹ gật đầu nói: “Trông rất tốt.”

 

Dáng vẻ rất đơn thuần.

 

Dìu Tần Nhã đến phòng, Lâm Tử Lạp rót nước cho cô ấy: “Chị uống thuốc đi.”

 

Tần Nhã nhận nước cô đưa tới, uống thuốc xong mới nói: “Hai người làm gì thì làm đi, em đi ngủ đây.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Có việc thì gọi em.”

 

“Em không gọi chị đâu vì em sợ tổng giám đốc Tông dỗi em, em sẽ gọi vú Vu hoặc là người giúp việc mới tới.” Tần Nhã nhếch miệng: “Chồng chị thấy chị sẽ đau lòng nên em không dám sai khiến.”

 

Lâm Tử Lạp trừng cô ấy một cái: “Ngủ đi, em cứ nói linh tinh suốt ngày, đều học Tô Trạm cả.”

 

Vừa nói tên Tô Trạm ra, sắc mặt Tần Nhã thu lại sự thoải mái vừa rồi nói: “Em đi ngủ đây.”

 

Lâm Tử Lạp kéo chăn đắp cho cô ấy, nhỏ giọng xin lỗi: “Không phải chị cố ý nhắc tới anh ta đâu.”

 

“Em biết, chị cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng để con nuôi của em mệt.” Tần Nhã không tức giận, chỉ vì nghe thấy tên Tô Trạm nên mới không vui mà thôi.

 

Lâm Tử Lạp cười nói đã biết.

 

Cô để Diêu Thanh Thanh đi ra, đóng cửa lại mới hỏi cô ta: “Cô ăn cơm tối chưa?”

 

Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Vẫn chưa, không thấy Dận Ninh nên em nuốt không trôi.”

 

“Cô phải ăn cơm mới có sức mà chờ anh ta, chỗ này còn đồ ăn, cô mau ăn chút gì đi.” Lâm Tử Lạp dọi vú Vu: “Cầm bát sạch tới đây.”

 

Vú Vu lấy chén đũa sạch ra nói: “Khó khi mọi người cùng nhau ăn cơm, thế mà lại bị cắt ngang, vẫn còn dư nhiều món ăn như vậy.”

 

Diêu Thanh Thanh cúi đầu: “Thật xin lỗi.”

 

“Không phải chuyện của cô cũng không phải vú Vu nói cô.” Lâm Tử Lạp an ủi cô ta, quả thực vú Vu không nhằm vào cô ta, bà ấy chỉ nói đến chuyện bữa tiệc này bị phá hư mà cảm thấy tiếc nuối thôi.

 

Lâm Tử Lạp bảo cô ta ngồi xuống, gắp thức ăn cho cô ta: “Hãy ăn chút gì trước, không thì Bạch Dận Ninh sẽ đau lòng vì cô.”

 

Diêu Thanh Thanh cầm đũa, gắp món mà Lâm Tử Lạp đã gắp bỏ vào bát cho mình lên ăn.

 

Cô ta không muốn Bạch Dận Ninh lo lắng cũng không muốn anh ta đau lòng vì mình, thật ra anh ta mới là người đáng thương nhất,  anh ta yêu một người nhưng lại không thể ở cùng người mình yêu.

 

“Chị ơi, Dận Ninh yêu chị đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK