Tần Nhã lái xe, cô ngồi phía xe, ở vị trí sát bên cửa sổ, mặt trời giờ này cũng không gắt, cửa sổ thuỷ tinh lại được dán kính chống nắng nên nhìn ra ngoài cũng không thấy chói mắt. Con đường này đã đi rất nhiều lần, cô đã nhớ hết phong cảnh của con đường này, ngồi dựa vào ghế, tay vẫn luôn vuốt vê vùng bụng đã hơi nhô lên. Khi đợi đèn đỏ, cô tuỳ ý nhìn dòng người qua lại bên đường, khi ánh mắt lơ đãng lướt qua toà nhà cao nhất kia thì bị tin tức đang phát trên màn hình rộng thu hút, không, nói đúng hơn là bị bốn chữ Tập đoàn Vạn Việt hấp dẫn ánh nhìn.”
Ý chính của bản tin là một công ty lớn của thành phố C, chỉ trong một đêm đã bị Tập đoàn Vạn Việt của thành phố B thu mua, dẫn đến chấn động lớn.
Các hình ảnh chuyển động liên tục, bỗng nhiên có một tấm ảnh Tông Triển Bạch bước xuống xe trước toà cao ốc Tập đoàn Vạn Việt. Bức ảnh đó chỉ chụp được góc nghiêng nhưng vẫn có thể thấy được đường nét rõ ràng, khuôn mặt anh càng thêm cương nghị góc cạnh, cách lớp màn hình cũng mang lại cho người khác cảm giác lạnh lùng, người sống chớ tới gần.
“Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Việt lộ diện sau khi thu mua công ty Nam Long, vì anh ấy không tiếp nhận phỏng vấn nên chúng ta không thể biết được tin tức về việc thu mua lần này.”
Đây là bức ảnh được chụp lén, bây giờ Tông Triển Bạch không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào cho nên không có ảnh chính diện.
Cô đã hạ cửa kính xuống, muốn nghe nhiều tin tức về anh hơn, khi nhìn thấy tấm ảnh, hai tay cô nắm chặt cửa xe, nhìn bức hình không chớp mắt. Nhưng tấm ảnh lại nhanh chóng bị lướt qua, một lần nữa hình ảnh người phụ trách công ty Nam Long bị thu mua lại xuất hiện, dáng vẻ anh ta chán chường, râu ria lồm xồm, hiển nhiên là vẻ mặt nhà có chuyện buồn.
Tần Nhã vẫn đang tập trung chờ đèn xanh trước mặt, không chú ý Lâm Tử Lạp phía sau đang nhìn cái gì, đèn đỏ vừa hết cô ấy liền lái xe đi.
Hình ảnh nhanh chóng bị nhà cao tầng khác chắn mất, ngăn cản tầm mắt của cô.
Cô từ từ rụt hai tay lại, co người, cuộn mình trong không gian rất nhỏ, cắn lấy đôi môi, hàm răng sắc cắn vào thịt dường như muốn chảy máu nhưng có vẻ cô vẫn không cảm thấy đau, chỉ muốn kìm nén nỗi nhớ nhung muốn đè nén nhưng không đè nén được đang trào dâng trong lòng.
Sự cô độc đã dâng lên tận họng, muốn khóc nhưng lại vì không có anh ở bên an ủi mà nhịn xuống.
Cô mở to mắt, ép nước mắt đang không chịu nghe lời muốn trào ra quay ngược trở về.
Một lát sau xe dừng trước một toà nhà, phường Tú ở tầng ba.
Bên cạnh là xe của Thiệu Vân, Tần Nhã xuống xe nhìn thoáng qua rồi đưa tay mở cửa ghế sau: “Ông ấy cũng thật chịu khó, ngày nào cũng chạy tới đây.”
Lâm Tử Lạp đã bình tĩnh lại, chỉ là gợn sóng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Sau một tháng lại nghe thấy tin tức liên quan đến anh, sự phức tạp trong lòng cô còn nhiều hơn lúc rời đi.
Ai nói thời gian có thể làm phai nhạt mọi ký ức?
Nhưng sao lúc này cô lại càng nhớ anh hơn?
Thì ra thời gian cũng chưa chắc đã là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương.
“Chị Lâm?” Không thấy Lâm Tử Lạp xuống xe, Tần Nhã nhắc nhở cô một tiếng.
Lâm Tử Lạp hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cô ấy rồi nở nụ cười gượng gạo: “Có lẽ là già rồi nên hay thất thần.”
Tần Nhã chỉ cười không nói, trong lòng cũng đại khái đoán được cô thất thần vì chuyện gì.
Lâm Tử Lạp xuống xe rồi hai người cùng nhau đi vào, đi thang máy lên tới tầng ba. Lúc này mọi người đã bắt đầu làm việc, có tất cả mười một người thợ, họ đều ở trong toà nhà này, toà nhà có bốn tầng, tầng ba là phường Tú, tầng hai là dệt vải, tầng bốn là nơi ở, tầng một để trống.
Đây là nơi mà Thiệu Vân tìm cho cô, môi trường rất tốt, chủ yếu là tiền thuê một năm không quá đắt, vẫn nằm trong phạm vi khả năng của cô.
Dường như Thiệu Vân rất có hứng thú với những thứ này, khi hai cô đi vào thì thấy ông ấy đã nhoài người về phía trước chăm chú nhìn một người thợ đang dùng lụa kim tuyến thêu Phượng Hoàng và hoa mẫu đơn.
Người thợ này cũng là người đặc thù nhất trong mười một thợ, những người có tay nghề thêu tốt đa phần đều là nữ giới đã hơi có tuổi, mà người này lại là con trai, hơn nữa còn trẻ tuổi, chỉ mới hơn hai mươi. Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đôi tay như tay con gái, ngón tay thon dài mà linh hoạt, kim thêu trong tay cậu như có hồn, mỗi lần đâm kim xuống đều chuẩn xác không có sai sót, phác hoạ đúng hình vẽ đẹp nhất.
Thiệu Vân nhìn đôi tay nhanh nhẹn như con thoi của cậu thì “chậc chậc” hai tiếng: “Thật đáng tiếc.”
Ông vẫn chưa phát hiện đã có người tới.
Tần Nhã nhìn ông: “Đáng tiếc gì ạ?”
Có gì phải đáng tiếc?
Thiệu Vân đang nhìn rất nghiêm túc, đột nhiên có tiếng nói khiến ông giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Nhã: “Cô, cô tới khi nào vậy? Sao đi không một tiếng động thế?”
Tần Nhã hắng giọng một tiếng: “Là tai ông nghễnh ngãng chứ không phải tôi đi không có tiếng động, còn nữa, ông nói đáng tiếc cái gì?”
Cô cho rằng đã thêu sai ở chỗ nào đó, vội cúi đầu nhìn, đoá hoa mẫu đơn nở rộ được thêu toàn bằng kim tuyến, dùng để quấn ngực, nếu thêu sai sẽ phải thêu lại từ đầu.
Lãng phí không chỉ là tiền bạc mà còn có thời gian.
Thiệu Vân cảm khái một tiếng: “Là con trai thật đáng tiếc.”