Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta đi vào khoang thuyền chật hẹp, thỉnh thoảng giẫm lên xác chết của những con sò, phát ra âm thanh lách tách, cô ta đứng ở bên cạnh Tần Nhã đang bị trói, nắm lấy cằm cô: “Có phải là do cô làm hay không?”

 

Không có ai gài bẫy, điều tra cô ta, sao có thể biết rõ tất cả những chuyện cô ta làm như vậy?

 

Tần Nhã mơ hồ: “Làm cái gì cơ?”

 

Lưu Phi Phi bóp mạnh cằm: “Đừng có giả bộ nữa!”

 

Không phải cô, còn ai có thể trăm phương ngàn kế điều tra cô ta, hơn nữa còn muốn để cho Tô Trạm biết?

 

Trừ Tần Nhã, còn ai có thể có lý do làm vậy?

 

“Tôi thật sự không biết cô đang nói gì…” Giọng nói của Tần Nhã ngắt quãng vang lên trong cổ họng

 

Lưu Phi Phi vốn dĩ không tin, cô ta đã nhận định, chính là Tần Nhã làm.

 

Bởi vì ngoại trừ Tần Nhã, không ai có thể nhận được lợi ích từ chuyện này, Tô Trạm chán ghét cô ta, dĩ nhiên sẽ trở lại bên cạnh Tần Nhã.

 

Cho tới giờ Tần Nhã vẫn không hiểu Lưu Phi Phi đang nói cái gì, nhưng cô biết một chuyện, cô ta hận mình, hơn nữa là bởi vì Tô Trạm, trong lòng cô vô cùng đau khổ.

 

Người đàn ông này, lúc nào cũng chỉ mang đến cho cô những tổn thương.

 

“Người cô hận là tôi, cô bắt bà nội tới đây làm gì? Bà đang bị bệnh, dù sao cô cũng từng có khoảng thời gian với Tô Trạm, sao cô lại không niệm tình xưa chứ?”

 

Tình xưa?

 

Tô Trạm quyết tuyệt muốn rời khỏi cô ta như vậy, niệm tình xưa sao?

 

Lưu Phi Phi gian ác tát lên mặt Tần Nhã, vô cùng chán ghét khuôn mặt xinh đẹp này cô ta cố gắng dùng sức, chỉ hận không thể phá hủy khuôn mặt Tần Nhã, phá hỏng gương mặt này!

 

“Không cần phải vội, đợi lúc nữa chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất thú vị.”

 

Nói xong, Lưu Phi Phi cười lớn, vừa điên cuồng lại vừa ác độc.

 

Tần Nhã run rẩy toàn thân, trong lòng không ngừng nghĩ Lưu Phi Phi nhất định đã bị điên rồi, nếu không sẽ không mất trí như vậy.

 

Bà nội không thể nói chuyện, chỉ có thể trợn mắt hung hăng nhìn cô ta, hận không thể móc mắt cô ta ra.

 

Trong lòng bà cụ thầm nghĩ, quả nhiên người phụ nữ này không phải là người tốt, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.

 

Lúc Tần Nhã đang cố hết sức để thuyết phục Lưu Phi Phi, bên trong khoang thuyền lại có thêm một người nữa bị ném vào.”

 

Cơ thể người phụ nữ bị trói chặt, bộ dạng còn khó coi hơn cả Tần Nhã.

 

Đến lúc nhìn rõ mặt người phụ nữ, Tần Nhã lại càng không hiểu vì cô căn bản không quen người phụ nữ này.

 

Cô cảm thấy Lưu Phi Phi chắc chắn là bị điên mới bắt cóc nhiều người như vậy.

 

Lưu Phi Phi hận người phụ nữ này sâu hơn so với Tần Nhã nhiều, bởi cô ta là vợ của Lục Uyên, đánh đập cô tới mức không thể mang thai.

 

Một người phụ nữ không thể sinh con, cô ấy liệu có còn hoàn hảo không?

 

Có còn tương lai không?

 

Lưu Phi Phi ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, vén tóc trước mặt và buồn bã mỉm cười: “Còn nhớ cảnh này không?”

 

Khi cô ta bị đánh cũng là người phụ nữ này cho người trói lại, không còn tay để chống trả lại, cho người đánh cô đến muốn chết, hiện giờ cô vẫn còn nhớ nỗi đau khi đó.

 

Người phụ nữ kinh tởm lườm Lưu Phi Phi: “Đồ đê tiện, cô dám bắt cóc tôi, chán sống rồi sao?”

 

“Haha.” Lưu Phi Phi cười lạnh: “Tôi đã chán sống rồi, chẳng qua là muốn kéo các người chết chung, tôi cũng không bị thiệt, một cái mạng, kéo thêm ba vật tế?”

 

Sắc mặt người phụ nữ run rẩy dữ dội, không ngờ tới Lưu Phi Phi lại bất chấp hậu quả như thế.

 

“Cô dám đối xử với tôi như vậy, không sợ Lục Uyên giết chết cô sao?”

 

Nghe người phụ nữ nói, Lưu Phi Phi cười càng lớn hơn: “Cô tưởng rằng Lục Uyên yêu cô? Anh ta từng yêu ai? Anh ta biết yêu là gì sao? Anh ta cưới cô chẳng qua là do điều kiện nhà cô tốt, môn đăng hộ đối với anh ta, có lợi cho sự nghiệp của nhà anh ta mà thôi, các người liền liên hôn, biết liên hôn là gì không? Chính là dùng hôn nhân của hai người mang lại lợi ích cho gia tộc, đôi bên cùng có lợi thôi, so với một món hàng thì các người có gì khác biệt?”

 

Cô ta nắm tóc người phụ nữ, người phụ nữ đau đớn nghiến răng nghiến lợi.

 

“Cô cũng là sinh ra trong gia đình tốt, nên thấy tôi dễ bắt nạt đúng không? Hửm?!” Tay cô ta càng dùng sức, người phụ nữ đau đớn rên rỉ: “Tôi cho cô tiền, mau thả tôi ra.”

 

“Tiền?” Hiện giờ tiền đối với cô ta mà nói không quan trọng, đến tương lai cô ta còn không có, cần tiền để làm gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK