Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi bệnh viện, khi chuẩn bị lên xe, cô nhìn thấy trong khuôn viên bệnh viện có một hình bóng rất quen thuộc.

 

Cô dừng lại và quan sát hai giây, khi người kia quay lại, cô mới nhìn thấy mặt.

 

Đôi mắt cô nheo lại, Tông Triển Bạch nói kết quả kiểm tra của Trang Kha Nguyệt không có gì đáng ngại, bà còn đang trong quá trình thụ án, sao lại xuất hiện ở đây, lại còn mặc áo bệnh nhân?

 

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

 

“Cô chủ?” Vệ sĩ thấy Lâm Tử Lạp bất động, gọi nhỏ một câu.

 

Lâm Tử Lạp xua tay, cô đi về phía Trang Kha Nguyệt.

 

Vệ sĩ đi theo sát cô.

 

“Mẹ.” Ở khoảng cách gần, cô nhẹ nhàng gọi.

 

Cả người của Trang Kha Nguyệt hơi cứng lại, xoay người nhìn Lâm Tử Lạp đang đứng cách đó không xa, nở một nụ cười: “Ngôn Ngôn, sao con lại tới đây?”

 

Sắc mặt của bà cũng không kém như trước, mặt cũng có chút hồng hào.

 

“Phải là con hỏi mẹ mới đúng, sao mẹ lại mặc quần áo của bệnh nhân rồi vào viện, mẹ sao vậy?”Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ sợ nghe được tin xấu.

 

Cái chết của Trình Dục Tú là đả kích rất lớn đối với cô.

 

Chẳng qua là ở nhà có đám trẻ, có Tông Triển Bạch, nên nỗi khổ trong lòng cũng không thể biểu hiện ra, nếu như Trang Kha Nguyệt lại có chuyện gì, cô sợ bản thân mình sẽ không chịu đựng nổi.

 

Trang Kha Nguyệt đi đến, nhìn thấy cô mặc quần áo rộng thùng thình, chân đi giày đế bằng, cười nói: “Mẹ nghe Thẩm Bồi Xuyên nói con mang thai?”

 

Bà ấy không muốn phối hợp chữa trị, thái độ tiêu cực, không có hi vọng muốn sống, Thẩm Bồi Xuyên không có cách nào, đành nói cho bà biết chuyện Lâm Tử Lạp mang thai, lúc ấy Thẩm Bồi Xuyên nói: “Bà và cô ấy cùng nhau chịu rất nhiều khổ cực, nếu như bà không thèm để ý đến chuyện sống chết của cô ấy, vậy thì cứ tiếp tục không phối hợp chữa trị.”

 

Nói xong thì rời đi.

 

Suy nghĩ lại lúc cô mới mười tuổi đã đi theo mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ, sinh tồn khó khăn, hai người lúc nào cũng nương tựa lẫn nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn.

 

Bây giờ cô đang mang thai, chắc hẳn cũng có tình cảm rất tốt với Tông Triển Bạch, có cơ hội nhìn cô được hạnh phúc, nếu có thể sống lâu một chút, chăm sóc đứa trẻ cũng là chuyện tốt.

 

Cho nên sau khi biết Lâm Tử Lạp mang thai, bà bắt đầu tích cực phối hợp chữa trị.

 

Đã từng thấy cô phải chịu khổ, bây giờ chỉ hy vọng được thấy cô hạnh phúc.

 

Bà kéo tay Lâm Tử Lạp: “Mẹ không sao, không cần lo lắng…”

 

Lâm Tử Lạp gạt tay của bà ra: “Con muốn nghe mẹ nói thật.”

 

Rõ ràng bà đang cố ý gạt cô, tuyệt đối đây không phải bệnh nhẹ.

 

Trang Kha Nguyệt biết mình không lừa dối được cô, thở dài một cái: “Con cùng mẹ trở về phòng bệnh đi.”

 

Bà ở phòng VIP đơn, cũng rất yên tĩnh, trong công viên sẽ có nhiều người thấy được.

 

Lâm Tử Lạp không nói lời nào, thầm chấp nhận đề nghị của bà, đi theo bà vào trong phòng bệnh, cô đi đến đẩy cửa sổ ra, khu nội trú này cách biệt với khu nhà cô ở, ở giữa cách một công viên.

 

“Mẹ ở đây bao lâu rồi?” Cô hỏi.

 

“Vài ngày rồi.”Trang Kha Nguyệt ngồi ở mép giường, vẫy tay với cô: “Ngôn Ngôn lại đây.”

 

Lâm Tử Lạp đến ngồi ở mép giường, Trang Kha Nguyệt kéo tay cô, cầm trong tay: “Biết con đang mang thai, mẹ thật sự rất vui.”

 

Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng cụp mắt.

 

“Bệnh này của mẹ là thuộc về di truyền, nhưng con cứ yên tâm, bác sĩ nói chỉ cần mẹ phối hợp chữa trị, sống thêm mấy năm nữa cũng không thành vấn đề…”

 

Bỗng nhiên, Lâm Tử Lạp ôm lấy nàng, thật chặt, nghẹn ngào: “Vì sao lại như vậy? Mẹ có biết là con rất đau lòng không…”

 

Trang Kha Nguyệt vỗ lưng của cô: “Ngôn Ngôn, đừng đau lòng, mẹ sẽ phối hợp chữa trị thật tốt, tương lai sẽ giúp con trong đám trẻ, Thẩm Bồi Xuyên nói, chỉ cần mẹ phối hợp chữa trị, đến lúc đó nó sẽ giúp mẹ tìm người giảm án cho mẹ, hơn một năm nữa, con sinh đứa trẻ, mẹ sẽ có thể giúp con bế đứa bé như là chăm sóc Tiểu Nhụy Tiểu Hi vậy.”

 

Lâm Tử Lạp không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu: “Mẹ, mẹ nói xem chuyện làm người ta đau khổ nhất cả đời này là gì?”

 

Trang Kha Nguyệt cho rằng cô đang nghĩ đến chuyện trước kia, trong lòng khổ sở, vì vậy an ủi: “Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, sau này con sẽ có được cuộc sống hạnh phúc.”

 

Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Chuyện khiến người ta đau khổ nhất cuộc đời này, đó chính là người thân mình ở ngay trước mặt, nhưng mình lại không biết, đến lúc mất đi, mới cảm thấy khắc cốt ghi tâm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK