Văn Khuynh vốn là muốn nói với Trần Thi Hàm, chỉ là còn chưa kịp.
Văn Khuynh vỗ bả vai Trần Thi Hàm, hai người không nói gì, chỉ giao lưu bằng ánh mắt.
Dường như là đang nói, chuyện này ông sẽ nói với cô ta sau.
Văn Khuynh không vui, giận Lý Tĩnh không làm tốt, nhưng người đã tới đây rồi, ông cũng hết cách.
Sở dĩ ông không công khai nói chuyện với Tông Triển Bạch bảo hắn ly hôn với Lâm Tử Lạp là vì ông nhìn ra được, Tông Triển Bạch rất để ý đến Lâm Tử Lạp.
Nhớ lần đầu tiên đến nhà họ Văn, hắn luôn luôn bảo vệ cô, ngay cả họ của hai đứa trẻ cũng không quan tâm.
Ông ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách của Tông Triển Bạch, cho nên, ông vốn không dám nói với Tông Triển Bạch. Tông Triển Bạch chỉ cần không đồng ý, ông cũng hết cách.
Đến lúc đó ông muốn động tay động chân gì cũng đã muộn.
Bởi vì ông chỉ cần động khẽ thôi, Tông Triển Bạch sẽ biết ngay là ông làm.
Hiện tại chỉ có thể, lén lút khiến Lâm Tử Lạp rời đi.
Không được…
Cùng lắm thì lặp lại chiêu cũ.
Ông tuyệt đối không cho phép, người bên gối với Tông Triển Bạch lại đồng lòng với Trình Dục Tú!
“Để ta giới thiệu một chút, vị này là con gái của đồng nghiệp ta, Trần Thi Hàm.” Văn Khuynh nhìn Tông Triển Bạch cố ý nói: “Hôm đó các con gặp nhau ở khách sạn rồi nhỉ?”
Trái tim Lâm Tử Lạp hơi hồi hộp.
Tông Triển Bạch đã gặp cô gái này, hơn nữa còn gặp ở khách sạn?
“Cái này chú Văn không cần phải giới thiệu nữa, Tông Triển Bạch ở thành phố B, thậm chí cả nước này, có ai mà không biết chứ, huống hồ tụi con còn gặp nhau rồi…”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô ta còn lướt qua khuôn mặt Lâm Tử Lạp.
Bàn tay của Lâm Tử Lạp ở dưới gầm bàn siết chặt lại, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh: “Trần tiểu thư nói đúng, người quen hắn không ít, quen cô cũng không lạ.”
Trần Thi Hàm nghẹn họng, nụ cười trên mặt chợt mất tự nhiên.
Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn qua, nhớ lần đầu tiên giằng co với cô, cô cũng nhanh mồm nhanh miệng như thế.”
Tông Triển Bạch thu lại tầm mắt, đáy mắt chợt vui sướng nhưng chẳng ai nhìn thấy được.
Cô như thế này là bởi vì ghen sao?
Chắc có lẽ chỉ khi thích một người nào đó, mới có thể ghen nhỉ.
Trần Thi Hàm không nén được cơn giận. Cô ta là một thiên kim danh môn thực thụ, là đối tượng nịnh nọt lấy lòng của bao nhiêu người, dù cho bên người có bao nhiêu bạn bè, bạn thân cũng đều quay xung quanh cô ta.
Chưa từng có người nào lại không nể mặt cô ta như thế.
Cô ta kìm nén cảm xúc: “Tông phu nhân không vui sao?”
Lâm Tử Lạp đối đáp trôi chảy: “Không biết ý Trần tiểu thư là gì, vì sao tôi lại không vui? Chẳng lẽ Trần tiểu thư làm chuyện gì cảm thấy tôi không vui sao? Nhưng mà, với gia thế của Trần tiểu thư, tôi nghĩ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đồi phong bại tục khiến cho người ta không vui được đâu nhỉ?”
Lâm Tử Lạp có một khuôn mặt ngây thơ vô tội, Trần Thi Hàm nhìn thấy cô thì nghĩ rằng cô là một con thỏ trắng, muốn kích thích cô sẽ rất dễ dàng, chưa từng nghĩ…
Là một con thỏ trắng bé nhỏ biết cắn người.
Cuối cùng Trần Thi Hàm không còn duy trì được nụ cười trên mặt, lúc xanh lúc trắng, rất là khó coi.
Điều này cũng ngoài dự kiến của Văn Khuynh. Mỗi lần Lâm Tử Lạp đến nhà họ Văn đều thể hiện rất chi là quy củ, là dáng vẻ của một người phụ nữ ở nhà.
Ông cho rằng Trần Thi Hàm nhất định có thể đối phó được, chưa từng nghĩ…
Ông ra mặt hòa giải: “Thôi, hôm nay ta mời khách, không nên gây chuyện không thoải mái.”
Ông gọi phục vụ tới, gọi món. Ông đưa thực đơn cho Trần Thi Hàm: “Muốn ăn gì thì gọi nhé.”
Ông lật thực đơn, gọi một vài món Tông Triển Bạch thích, cố tình phớt lờ Lâm Tử Lạp.
Trần Thi Hàm cuối cùng cũng lật được một ván, cô ta liếc qua Lâm Tử Lạp, nhếch môi, nhanh mồm nhanh miệng rồi sao?
Văn Khuynh không thích cô, lại thể hiện rõ ràng, hi vọng cô rời khỏi Tông Triển Bạch.