Chương 530:
“Ai dạy con thế?”
“Mami đấy.” Cô bé rất tự hào nói.
Tông Triển Bạch đi tới, trên bàn bày hai loại, một loại rất tinh xảo, một loại ‘Thê thảm không dám nhìn’, Tông Triển Bạch cười nhẹ: “Con chưa đạt được trình độ như mami.”
Cô bé không hiểu chớp chớp mắt.
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, nhìn anh: “Anh thấy em gói xấu á?”
Tông Triển Bạch lắc đầu: “Không xấu.”
Rõ ràng đẹp như thế này.
Lâm Tinh Tuyệt đưa đĩa mà Lâm Tử Lạp gói đến trước mặt của Tông Triển Bạch: “Cái này là mami gói đấy ạ, có đẹp không ba?”
Miễn cưỡng thì cũng giống há cảo.
Tông Triển Bạch nhìn con trai: “Cái này không phải là cái con gói à?”
“Cái này là mami gói đấy.” Lâm Tinh Tuyệt tạt cho anh một chậu nước lạnh.
Tông Triển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tử Lạp có vẻ như đang muốn hỏi dò, có đúng là như vậy hay không?
“Trước đây em chưa từng gói há cảo bao giờ.” Đây là lần đầu tiên Trình Dục Tú dạy cô.
Những cái tinh xảo đẹp đẽ kia đều là Trình Dục Tú gói.
“Những cái xinh xắn này đều là nội gói đó, có phải rất đẹp đúng không?” Lâm Tinh Tuyệt ngước đầu nhìn Tông Triển Bạch hỏi.”
Ý cười trên mặt của Tông Triển Bạch dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh như băng.
Trình Dục Tú bưng đĩa há cảo đã nấu chín ra, đúng lúc nhìn thấy một màn vừa xảy ra trong nhà bếp, nụ cười của Tông Triển Bạch từ có thành không.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ chua xót, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, bà giả vờ như không nhìn thấy gì, cười nói: “Há cảo xong rồi đây, hay là ăn trước một ít đi?”
Tông Triển Bạch liếc nhìn một cái, bên trong đều là cái đẹp, nói cách khác thì đều là do Dục Tú gói, anh coi như không nghe thấy, kéo ghế ra ôm con gái ngồi xuống.
Trình Dục Tú đứng ở đó, không biết nên tiến hay lùi mới hợp lý.
Hai đứa nhỏ đều chìm đắm trong niềm vui gói há cảo, ngược lại lúc ăn lại không gấp gáp như thế.
Tông Triển Bạch đang định mở miệng nói muốn ăn thì lúc đó Tông Khải Phong đi tới, kéo ghế ra ngồi vào vị trí chủ vị, nói: “Cho anh.”
Trình Dục Tú rủ mắt xuống bưng há cảo qua đó.
“Ăn há cảo cần có giấm, em đi rót mang ra cho anh.” Lâm Tinh Tuyệt trượt từ trên ghế xuống: “Để cháu đi rót cho ông nội.”
Tông Khải Phong vẻ mặt hiền hậu, lúc cười sự vẻ vui mừng hiện đầy khóe mắt, từ lúc ông và Trình Dục Tú kết hôn đến nay, quan hệ giữa ông và Tông Triển Bạch không tốt lắm nhưng không ngờ được cháu trai lại quan tâm ông như vậy.
Lâm Tinh Tuyệt cười hì hì: “Năm mới ông nội phải cho cháu một cái lì xì to thật to đấy nhé.”
Trước đây mỗi lần đón năm mới đều là Tông Triển Bạch và Trang Tử mừng tuổi cho cậu, không phải hiếm khi bên trong có tiền to mà thích cảm giác khi nhận được lì xì.
Đón tết á, chỉ cần vui chơi.
Tông Khải Phong cười thích thú: “Được, bao lì xì thật lớn.”
Anh trai sắp được cho bao lì xì cực to, Lâm Huệ Tinh cũng không chịu thua kém, la hét: “Cháu cũng muốn bao lì xì lớn cơ.”
“Được, có, đều có, làm sao có thể thiếu quà của Tiểu Nhụy được?” Tông Khải Phong đưa tay xoa đầu cô bé: “Qua đây, ông nội đút há cảo cho cháu, ông cháu mình nếm thử xem mùi vị thế nào nhé.”
Con bé vốn dĩ là một cô bé chuyên gia ăn vặt, lúc này nghe thấy ăn liền hứng thú, đưa tay ra để Tông Khải Phong ôm, Tông Khải Phong đưa tay ôm lấy cháu gái, đặt lên trên đùi mình, gắp một miếng há cảo từ trong đĩa lên: “Ông cháu mình thổi một lát, nguội một xíu mới được ăn, nếu không sẽ bị bỏng miệng.”
Cô bé ngồi trong lòng ông cười gật đầu.
Lâm Huệ Tinh ở trong phòng bếp đang bận rộn giúp đỡ người giúp việc, rót một bát giấm nhỏ, người giúp việc còn chuẩn bị một ít tỏi băm, rau thơm thái nhỏ, đem hết lên.
Tông Triển Bạch ngồi một mình, trái lại nhìn rất giống như một người xa lạ, một phòng cả gia đình ấm áp chẳng liên quan gì đến anh.