Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt cô bé áp vào bụng Lâm Tử Lạp, cọ qua cọ lại cách lớp quần áo: “Con là chị sao?”

 

“Đúng rồi, con là chị.” Lâm Tử Lạp mỉm cười xoa đầu con: “Tiểu Nhuỵ của mẹ lớn rồi, đã đi học tiểu học rồi, cũng phải làm chị rồi. Còn nhớ khi Tiểu Nhuỵ vừa mới sinh ra chỉ nhỏ như chú chuột con, mẹ còn sợ không nuôi được.”

 

Cô gái nhỏ ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ ơi.”

 

“Còn nhớ khi con còn nhỏ ăn gì mà lớn không?” Lâm Tử Lạp nâng mặt con gái, nhìn bé con: “Nhớ không?”

 

Cô bé gật đầu: “Nhớ ạ.”

 

“Vậy biết anh trai ăn gì lớn không?”

 

“Biết ạ, Tiểu Nhuỵ biết, mẹ sợ Tiểu Nhuỵ không no nên đã nhường hết sữa cho Tiểu Nhuỵ, anh chỉ có thể uống sữa bột.”

 

“Vậy con nói, mẹ có yêu con không?”

 

Con gái dựa vào lòng cô không nói gì, nhẹ nhàng nức nở.

 

“Con xin lỗi…”

 

“Tiểu Nhuỵ không sai, mẹ biết Tiểu Nhuỵ lo lắng điều gì. Cho dù với mẹ hay ba, con đều là cục cưng của ba mẹ, không ai có thể thay thế được.”

 

Bàn tay cô bé ôm Lâm Tử Lạp càng chặt hơn.

 

Cốc cốc…

 

Trình Dục Tú gõ cửa, bà đứng bên ngoài nói: “Cơm tối đã xong rồi, ra ngoài ăn cơm thôi.”

 

Lâm Tử Lạp bế con gái lên: “Được rồi, không được khóc nữa, Tiểu Nhuỵ khóc là không xinh nữa đâu.”

 

Lâm Huệ Tinh lau nước mắt trên mặt: “Mẹ thả con xuống đi, con không muốn để em bé đi mất.”

 

Lâm Tử Lạp cười, hôn lên mặt con: “Mẹ sẽ cẩn thận, nhưng mẹ muốn bế Tiểu Nhuỵ một lát, Tiểu Nhuỵ lớn rồi, mẹ sắp không bế được nữa rồi. Nhân lúc bây giờ vẫn còn có thể bế thì bế nhiều thêm một lần.”

 

Cô gái nhỏ vùi vào cổ mẹ cảm thấy thật hạnh phúc, mẹ vẫn yêu cô bé.

 

Tông Triển Bạch đỡ eo cô, dặn dò: “Em đi chậm một chút.”

 

Lâm Tử Lạp “ừm” một tiếng.

 

Trình Dục Tú cũng kinh hồn bạt vía, đã xuất hiện dấu hiệu sinh non một lần thì rất dễ xuất hiện lần nữa, bà cũng đi theo cô, chỉ sợ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

 

Quãng đường từ phòng sách đến phòng ăn không bao xa nhưng trái tim Tông Triển Bạch vẫn luôn thấp thỏm. Bác sĩ đã dặn không được xuống đất đi lại, cô thì hay rồi, chẳng những xuống đất còn bế theo “cục thịt nhỏ” này, mặc dù Lâm Huệ Tinh không mập nhưng cũng gần hai mươi cân rồi.

 

Đến phòng ăn, Tông Triển Bạch bế con gái, đặt cô bé lên ghế.

 

Lâm Tinh Tuyệt buông nhạc giản phổ xuống rồi đi tới, tự lên ghế ngồi, bé hỏi: “Đàn dương cầm nhà chúng ta là ai đàn vậy ạ?”

 

Lâm Tử Lạp nhìn lại, mỉm cười trả lời con trai: “Là đàn của mẹ.”

 

“Mẹ biết đánh đàn dương cầm ạ?” Lâm Tinh Tuyệt mở to mắt.

 

Ánh mắt Lâm Huệ Tinh cũng mang theo vẻ mong chờ, giọng nói sau khi khóc vẫn còn hơi khàn: “Con chưa thấy mẹ đánh đàn bao giờ.”

 

“Lát nữa ăn xong mẹ sẽ đàn cho các con nghe.” Lâm Tử Lạp không muốn để hai con cảm thấy cô mang thai là sẽ phớt lờ các bé.

 

Hơn nữa từ khi mang thai cô vẫn luôn ở nhà.

 

“Woa, có thể nhìn thấy mẹ đánh đàn dương cầm rồi.” Hai đứa bé rất vui vẻ.

 

Tông Triển Bạch rút giấy ướt lau mặt cho con gái, cả khuôn mặt đều là nước mắt.

 

Cô gái nhỏ cười hì hì: “Ba.”

 

Anh không thể nói được lời trách cứ với con gái.

 

Trình Dục Tú đặc biệt hầm canh xương cho Lâm Tử Lạp, đun lửa nhỏ hơn ba tiếng đồng hồ, nước canh xương màu trắng đục thơm nồng, không có thêm gì khác, cũng không có gia vị dư thừa, là nước canh nguyên vị.

 

Vú Vu bê bát lên, Trình Dục Tú múc cho Lâm Tử Lạp bát canh: “Món này bổ sung canxi, con uống nhiều một chút, nếu không đến khi bụng lớn rồi sẽ bị chuột rút.”

 

Bà múc canh xong rồi đặt trước mặt Lâm Tử Lạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK