Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh có biết bao nhiêu năm qua, em đã sống như thế nào không? Em lúc nào cũng luôn phải sống trong sợ hãi, chưa bao giờ cảm thấy an tâm cả.”

 

Thẩm Bồi Xuyên than thở một cái: “Anh biết rồi.”

 

Tang Du không muốn nói những thứ này với anh ấy, lúc gả cho anh ấy, cô đã biết anh có lý tưởng, có giấc mơ, có chuyện mình phải làm, cô luôn ủng hộ anh, mặc dù thường xuyên phải lo lắng nhưng cô chưa bao giờ trở thành gánh nặng cho anh cả, chuyện trong nhà chưa bao giờ để anh ấy phải bận tâm, anh chỉ cần chuyên tâm cho sự nghiệp của mình.

 

Nhưng sau chuyện lần này thì cô cảm thấy sau này không thể như thế nữa.

 

Nguy hiểm cũng không nói, vả lại còn làm liên lụy đến những người xung quanh nữa.

 

“Một lát anh đưa em về, chuyện bắt người anh còn phải đi xử lý.” Thẩm Bồi Xuyên nói, bây giờ anh ấy không thể về nhà, chỉ có thể đề mấy cấp dưới đi theo anh mang người về trước, anh phải đợi hôn lễ của Thẩm Hâm Dao và Trang Gia Văn kết thúc mới về được.

 

“Em biết rồi.” Tang Du không mấy vui vẻ cho lắm.

 

“Em giận sao?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô.

 

Chiếc xe dừng lại, Tang Du bước xuống xe và nói: “Không có.”

 

Nói rồi cô ấy đi vào nhà.

 

Những người trong biệt thự đêm nay không ai ngủ được.

 

Chuyện này quá chấn động, vừa thấy Tang Du bước vào đã vội hỏi: “Không sao

 

“Người thì không sao, cũng may Gia Văn đã cảnh giác trước ở biệt thự, người cũng đã lẻn vào trong biệt thự…không có Gia Văn, hậu quả thật không dám tưởng tượng mà.” Tang Du cảm khái nói, Tần Nhã kéo tay cô ấy ngồi xuống: “Cũng may là không sao, đừng quá lo lắng mà.”

 

“Chuyện này thật sự dọa cho tôi chết khiếp mà, vừa nãy tôi có nói chuyện với Bồi Xuyên trong xe, tôi bảo anh ấy hãy nghỉ hưu sớm đi.”

 

Lâm Tử Lạp rót cho cô ấy một ly nước: “Uống ngụm nước cho bớt sợ đi.”

 

Tang Du nhận lấy nước nhưng không uống mà cầm tay Lâm Tử Lạp kéo cô đến bên cạnh mình. Trong lòng Tang Du cảm thấy rất có lỗi, dù sao ngày mai cũng là hôn lễ, bây giờ đêm hôm khuya khoắt còn như vậy với người ta.

 

“Em cảm thấy rất áy náy.” Tang Du nắm chặt tay Lâm Tử Lạp, nói với vẻ ân hận.

 

Lâm Tử Lạp vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy, an ủi: “Không sao đâu, may mà mọi người đều không sao cả.”

 

Tang Du gật gật đầu.

 

“Trời sẽ nhanh sáng thôi, em đi làm chút đồ ăn để mọi người ăn rồi còn bận việc nữa. Hai người bọn chị là nhân vật chính hôm nay đấy, nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, đừng có làm cô dâu chú rể mất mặt nhé.” Tần Nhã đeo tạp dề nhìn Tang Du: “Khi nào anh Thẩm về thế, có khi nào phải hoãn hôn lễ lại không?”

 

“Không đâu, anh ấy sắp xếp xong mọi chuyện sẽ quay lại, không hoãn đâu.” Tang Du đứng lên: “Để chị giúp em.”

 

Tần Nhã ấn cô ấy ngồi xuống: “Chị đó, đúng là hiếm thấy. Chị cứ nói chuyện với thông gia của chị đi, chuyện chuẩn bị đồ ăn giao cho em là được.”

 

Tang Du cười: “Vậy cực cho em rồi.”

 

“Không cực đâu, em còn trẻ lắm mà.”

 

Tần Nhã nói xong thì ba cô gái đều nở nụ cười.

 

Đúng là Tần Nhã nhìn vẫn còn rất trẻ trung, có thể là vì cô ấy chưa sinh con nên cơ thể chưa có thay đổi gì quá lớn. Hơn nữa cô ấy kinh doanh shop quần áo, có sự nghiệp của chính mình nên tâm trạng luôn rất tốt, nhìn giống như một thiếu nữ vẫn còn thanh xuân rực rỡ.

 

Tại biệt thự.

 

Sau khi quét dọn sạch sẽ, mọi người đều rời khỏi đó cả rồi, Trang Gia Văn đẩy cửa phòng ra, Thẩm Hâm Dao ngồi trong phòng vẫn không chịu nói câu nào, dù Tông Ngôn Hi có an ủi, khuyên nhủ đến đâu thì cô ấy vẫn không lên tiếng.

 

Cô ấy chỉ im lặng rơi nước mắt.

 

Tông Ngôn Hi thấy Trang Gia Văn tới thì đứng dậy nói với anh ấy: “Chị khuyên cô ấy, bảo là không thể ở đây nữa, phiền phức lắm, chị sẽ đi đặt cho cô ấy một phòng trong khách sạn.”

 

Trang Gia Văn gật đầu.

 

Tông Ngôn Hi bước tới bên cạnh em trai, thấp giọng nói: “Nói chuyện với Hâm Dao cẩn thận nhé, chắc cô ấy đang sợ lắm.”

 

Chính Tông Ngôn Hi còn cảm thấy sợ hãi chứ đừng nói gì là Thẩm Hâm Dao.

 

Trang Gia Văn nói: “Em biết rồi.”

 

Tông Ngôn Hi không nói thêm gì nữa, cô ấy biết rõ Trang Gia Văn đã chuẩn bị rồi nên rời khỏi phòng.

 

Trang Gia Văn nghe tiếng đóng cửa dưới lầu, anh ấy cũng đóng cửa phòng rồi bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK