“Mày đừng có lắm lời nữa.” Cố Bắc không muốn nói chuyện với Bạch Dận Ninh nửa, miệng lưỡi người đàn ông này quá ghê gớm, nói toàn đạo lý.
“Tao nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Cố Bắc nổi giận đùng đùng nói.
“Chủ tịch Cố muốn điều tra thì cứ điều tra nhưng mà anh bắt tôi như vậy là không nể mặt chị gái của mình rồi.”
“Tao nhờ chị ta giúp đỡ đã là nể mặt chị ta rồi, vậy mà cũng không làm được tích sự gì hết, lại để lạc mất người của tôi. Nếu anh ta mà lọt vào tay của Tông Triển Bạch tao nhất định sẽ không để yên cho chị ta đâu.” Cố Bắc được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, là con trai đẻ muộn của ông cụ Cố, cầm trên tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan, từ nhỏ muốn cái gì là được cái đó, nên đã tạo thành tính tình kiêu căng ngạo mạn như vậy, không để ai vào mắt, lại càng không biết cảm ơn người khác.
Trong suy nghĩ của gã, được gã nhờ vả đã là vinh hạnh của người ta rồi.
Bạch Dận Ninh cười cười: “Chúng ta đánh cược hay không?”
“Cược gì?” Cố Bắc liếc anh.
Bạch Dận Ninh không nhanh không chậm nói: “Cược xem đến cuối cùng anh và Tông Triển Bạch ai sẽ là người thắng?”
“Chắc chắn là tao rồi.” Cố Bắc vô cùng tự tin:
“Lần trước anh ta không làm gì được tao thì lần này cũng như vậy, không phải là cho đến bây giờ anh ta cũng không tìm được Lão Tứ sao? Trong tay anh ta có người nào chứ? Một tên phó cục Thẩm Bồi Xuyên thì có ích gì? Còn một tên luật sư cũng không có tác dụng gì, anh ta cùng lắm là có nhiều tiền hơn một chút thôi, nhưng mà tao thì khác.
Chỉ nói đến mấy chị gái khác của tao thôi, chồng của họ đều là những người có gia thế, ông già nhà tao cũng là người có quyền có thế, mày có nhìn thấy câu lạc bộ đêm ở trung tâm thành phố không?
Bên ngoài có kiểm tra gắt gao đến đâu đi nữa nhưng tao vẫn công khai làm đó, ai dám cản tao? Ai dám điều tra?”
Bạch Dận Ninh kiên nhẫn nghe gã ta nói hết, sau đó cười nhạt: “Tôi cá là Tông Triển Bạch thắng.”
Cố Bắc: “…?”
“Mày nói cái gì?” Gã ta cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác.
“Tông Triển Bạch có cái gì hả? Tại sao mày lại cược cho nó thắng, chắc là mày vẫn chưa biết ở thành phố B này ai mới là có thế lực mạnh nhất hả?”
“Thắng thua có quan trọng thế lực hả?” Bạch Dận Ninh hỏi lại.
Cố Bắc cười, tùy tiện dựa vào ghế sô pha, gã ta cảm thấy lời nói của Bạch Dận Ninh thật ngu ngốc: “Không dựa vào thế lực chứ dựa vào cái gì? Chẳng lẽ hai bên nhào vô đánh lộn hả?”
Bạch Dận Ninh cười mà không nói, Cố Bắc có ưu thế về gia thế, nhưng mà chỉ số thông minh của anh quả thật làm cho người ta nóng máu, luôn tự cho mình là đúng, không biết cách dùng người.
Thật ra Cố Bắc không phải hoàn toàn không biết cách dùng người, chỉ là gã ta không quan tâm đến người thân nhất của mình mà thôi.
Gã ta tìm đủ mọi cách để không giao nộp Lão Tứ chỉ vì sợ người của gã thất vọng. Nhưng mà gã lại không niệm tình thân với bà Diêu, gã ta cảm thấy, chị gái chính là người thân của gã, nên không cần phải…quan tâm, thì bà ta cũng sẽ giúp mình.
Nhưng mà gã sai rồi, ai cũng như nhau cả, đối xử không tốt với người ta còn muốn người ta đối xử tốt với mình?
Ai mà thích nhiệt tình với người lạnh nhạt với mình chứ?
Ai cũng có trái tim cả, chỉ khi thật lòng đối xử tốt với người ta thì người ta mới thật lòng với mình, nhưng mà Cố Bắc hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Thành thật mà nói, gã ta hoàn toàn không để người thân ở trong lòng. Hiểu được phải biết lôi kéo thuộc hạ nhưng mà lại không biết mượn sức người thân, có thể do thói quen của gã, cảm thấy không cần phải duy trì quan hệ tốt với người thân, chỉ cần gã muốn nhờ vả thì người thân của gã sẽ tự động giúp đỡ. Tâm lý này có liên quan đến hoàn cảnh sống của gã.
Dù sao cũng được nâng niu chiều chuộng mà lớn.
Bên kia, bà Diêu biết ở khu Nhị Hoàn có biệt thự nhà họ Cố, lần trước sau khi đãi tiệc chúc mừng sinh nhật của ông cụ Cố, mấy người phụ nữ trong nhà cùng nhau ăn cơm tối với ông cụ Cố ở đây.
Bà đọc địa chỉ cho tài xế, lái xe quay đầu chạy về trung tâm thành phố.
Dọc đường đi Diêu Thanh Thanh không nói một chữ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, bà Diêu nghĩ cô ấy đang lo lắng cho Bạch Dận Ninh nên an ủi: “Con đừng lo, chỉ cần chúng ta đưa người qua đó, Dận Ninh sẽ bình an quay trở về.”
Diêu Thanh Thanh không nói chuyện, trong lòng nghĩ đến lời nói của Lâm Tử Lạp, người đàn ông này đã làm hại người khác, vốn dĩ sẽ bị trừng phạt nhưng bây giờ lại phải thả gã đi, cô ấy cảm thấy như vậy thì không công bằng lắm.
“Mẹ, cha thường nói với con, chỉ cần lương thiện sẽ trở nên tốt đẹp hơn và cũng sẽ được mọi người yêu thích, thế tại sao lại có người xấu vậy? Chẳng lẽ cha của họ không nói với họ phải lương thiện à?”
Ở trong thế giới của Diêu Thanh Thanh thì người cha nào cũng giống như nhau, họ đều sẽ dạy dỗ con của mình, nói cho con nghe đạo lý làm người.