Ánh mắt anh liếc nhìn Tần Nhã ở bên cạnh, cô rất bình, hoàn toàn không dao động, giống như chỉ đứng ngoài nhìn mọi thứ diễn ra vậy.
Ngoài Tần Nhã, không ai thân thiết với Lâm Tử Lạp như vậy, hơn nữa còn có thể làm hài lòng hai đứa con của Lâm Tử Lạp.
Cô thay đổi diện mạo anh có thể hiểu, nhưng bị bỏng thì giọng làm sao cũng bị biến đổi được?
Cả cổ họng cũng bị tổn thương sao?
Thực ra anh biết, người phụ nữ này chắc chắn là Tần Nhã, nếu không Tông Triển Bạch sẽ không sắp xếp màn kịch này, theo tính cách của Tông Triển Bạch, anh ta sẽ chỉ một mình đi gặp hai đứa trẻ của mình chứ không để mọi người cùng gặp nhau thế này.
Anh cũng biết, Tần Nhã chắc chắn đã chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều tội lỗi, hoặc có lẽ là vì chết tâm nên mới lúc này mới có thể lạnh lùng và vô tâm như vậy.
Khoảng cách đau lòng nhất chính là bạn thờ ơ nói bạn đã không còn quan tâm nữa.
Anh che giấu sự đau đớn nơi đáy mắt, mỉm cười nhìn Tông Ngôn Thần: “Muốn xem chú bị bẽ mặt vậy sao?”
Tông Ngôn Thần lắc đầu: “Không phải xem chú bẽ mặt, là muốn chú bị người khác chê cười, và khắc ghi nỗi cay đắng đó.”
“Cháu nghĩ, dì Tần Nhã cưới chú là muốn chung sống với chú, nhưng chú lại để dì ấy thất vọng và làm tổn thương dì ấy, dì đã chịu bao nhiêu chua xót rồi? Đã khắc ghi sâu đến chừng nào rồi?”
Tần Nhã ôm mặt, cô không thể rời đi trong tình cảnh này, đi tức là nói cho Tô Trạm biết mình là Tần Nhã, cho dù lời của Tông Ngôn Thần khiến cô cảm động tới muốn khóc thì cô cũng phải cố nhịn.
Cô nhìn Tông Ngôn Thần, thật muốn ôm muốn hôn cậu bé, thằng nhóc thối này đã sưởi ấm trái tim cô rồi.
“Cháu nói đúng.” Tô Trạm phát hiện thì ra mình vẫn chưa trưởng thành bằng một đứa trẻ con.
“Hôm nay chú sẽ cho các cháu được mãn nguyện.” Tô Trạm đứng dậy cầm chiếc đĩa đặt lên đầu giống như đội mũ.
Nhìn vô cùng hài hước, haha, Tông Ngôn Hi không thể nhịn được trước dáng vẻ mắc cười này.
Bầu không khí vốn bị đè nén và buồn tẻ đột nhiên trở nên vui vẻ, Tô Trạm cười nhìn Tông Ngôn Hi: “Chú đội nhìn có đẹp không?”
Tông Ngôn Hi không nhịn cười nổi: “Chú trông đẹp trai lắm, rất đẹp rất đẹp.”
Ha ha
“Cháu đổi bài khác cho chú đi, chú sẽ hát bài khác, bài đó chú không biết hát.”
Tông Ngôn Hi nghiêng đầu, chưa nghĩ ra được bài nào để thay thế.
“Hay là hát bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi?” Tô Trạm vẫn giả vờ mỉm cười.
Nhưng nhìn kĩ lại thì trong nụ cười của chú có một loại đau thương khó nói.
Biết rõ cô là Tần Nhã, nhưng không thể nói được, anh sợ Tần Nhã sẽ chạy mất khiến anh không thể tìm được.
Cô thay đổi diện mạo, giọng nói, còn đổi cả tên vì không muốn bị anh phát hiện.
Anh cầm thìa lên làm micro, tạo dáng giống ca sỹ rồi mỉm cười nhìn Tần Nhã: “Cô Tần đúng không, cô có thể nhìn tôi không?”
Tần Nhã liếc nhìn chiếc đĩa trên đầu anh, đường viền uốn lượn của chiếc đĩa giống như kiểu tóc xoăn của chú hề vậy, so với vẻ cứng rắn của Tông Triển Bạch thì Tô Trạm lại mềm mại hơn, nước da trắng trẻo, khuôn mặt rõ ràng nhưng không sắc sảo, đôi mắt tựa như gợn sóng mềm mại dưới hai hàng lông mày, vẫn luôn tươi cười, trong sáng, như trăng rằm soi sáng giữa bầu trời đêm, lúc này nhìn cô, dường như cố ý làm bộ xấu xí chỉ để chọc cho cô cười.
Cô nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Nhìn tôi làm gì?”
“Ở đây chỉ có cô Tần là hợp nghe tôi hát, tôi không thể hát tình ca cho trẻ con và đàn ông nghe được đúng chứ? Tôi nghĩ cô Tần sẽ không đối xử nhỏ mọn với người khác như vậy đâu nhỉ? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô đâu, chỉ là cô có chút giống với cô ấy, cô giúp tôi làm chuyện này, để tôi có thể yên tâm giãi bày nỗi khổ trong lòng không?”
Trái tim cô bỗng chốc thắt lại, cô cố gắng giả bộ bình tĩnh: “Đồ điên!”
“Được mà, cứ xem tôi là đồ điên đi, tôi làm trò cho lũ trẻ vui mà, nếu hát có chỗ nào sai xót thì tôi xin lỗi trước nhé.” Tô Trạm cầm chiếc thìa trên bàn, nhìn cô chằm chằm, mặc kệ cô không quay lại anh vẫn cứ nhìn.
Gương mặt cô không còn như ban đầu nữa, vừa lạ vừa quen.
Tô Trạm hát rất hay, khi đi KTV với Thẩm Bồi Xuyên và Tông Triển Bạch, anh đều sẽ gào thét, vì giọng của anh không khó nghe nên cũng không ai cản anh.
Bởi chuyện trong lòng mà giọng anh có chút khàn, khi cất tiếng hát cũng làm người khác thấy nghẹn ngào.
Em hỏi anh rằng anh yêu em nhiều tới chừng nào anh yêu em biết bao nhiêu