Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như hôm nay, anh ta lại ngẫu nhiên muốn tới uống một ly.

 

Anh ta ôm lấy cổ Thẩm Bồi Xuyên: “Đi thôi, cùng uống một ly.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta: “Chỉ e là hai người chúng ta không được.”

 

Tô Trạm trừng mắt: “Còn ai nữa?””

 

Thẩm Bồi Xuyên giả vờ bí hiểm: “Cậu đoán xem.”

 

Tô Trạm nhìn chằm chằm Thẩm Bồi Xuyên, cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ cậu có bạn gái rồi? Hôm nay đi cùng bạn gái hả?”

 

Sắc mặt Thẩm Bồi Xuyên lập tức trầm xuống, nếu như đối tượng đùa giỡn này là người khác, anh ta sẽ không tức giận, nhưng bên trong là Lâm Tử Lạp, câu nói đùa này không thể tùy tiện nói ra.

 

Tô Trạm nháy mắt một cái: “Không thể đùa sao, tôi không trêu nữa, sao lại vẫn tức giận.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta một cái: “Bên trong là chị dâu.”

 

Sắc mặt của Tô Trạm cũng thay đổi, mỗi lần nghe thấy là Lâm Tử Lạp, anh ta cũng không tự chủ được nhớ tới Tần Nhã.

 

Anh ta cúi đầu nhìn mặt đất: “Vậy tôi đi trước vậy.”

 

Từ sau khi Tần Nhã rời đi, anh ta chỉ biết đắm chìm trong công việc, có thời gian rảnh sẽ ở nhà với bà nội, ngày đó ở sân bay gặp Lâm Tử Lạp, sau đó cũng không gặp lại nữa.

 

Bởi vì Lâm Tử Lạp có quan hệ thân thiết với Tần Nhã, vừa nhìn thấy Lâm Tử Lạp, anh ta sẽ nhớ tới Tần Nhã

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm: “Không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

 

Sao lại vẫn giữ dáng vẻ oán hận với Lâm Tử Lạp như vậy chứ?

 

“Không phải, tôi…”

 

“Được rồi, được rồi, mọi người đều muốn tốt cho cậu thôi. Đi theo tôi vào, chào hỏi chị dâu chút.” Thẩm Bồi Xuyên kéo cổ Tô Trạm, kề vai đi vào trong.

 

Bị Tô Trạm ngắt đứt suy nghĩ, anh ta cũng quên mất việc gọi điện thoại cho Tông Triển Bạch.

 

Trong gian phòng, Lâm Tử Lạp ngồi một mình, cô đi chân trần, cuộn người trên ghế salon, trong tay còn bưng ly rượu, nhấp nhẹ trên miệng.

 

Hai người đàn ông hai mắt nhìn nhau, ánh mắt không nhìn vào người cô, bọn họ ngồi ở một bên.

 

“Chị dâu.” Tô Trạm chủ động chào hỏi.

 

Lâm Tử Lạp ngước mắt, mới nhìn thấy tiến vào là hai người: “Bồi Xuyên gọi anh tới?”

 

Tô Trạm ngồi xuống một bên ghế salon: “Không phải, gặp ở cửa thôi.”

 

Lâm Tử Lạp ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều hai người họ.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói mình muốn đi phòng vệ sinh, theo lý mà nói không thể nào xuất hiện ở cửa, nhưng bây giờ Lâm Tử Lạp còn đang có chuyện trong lòng, cho nên không hề phát hiện là điểm lạ lùng ở chỗ nào.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm, cũng không nói gì.

 

Tô Trạm cũng có chuyện trong lòng, sau khi Tần Nhã rời đi, anh ta vẫn luôn sống trong sự ân hận, bởi vì sự do dự của anh ta đã hại Tần Nhã, mất đi con của mình.

 

Anh ta rót rượu cho Lâm Tử Lạp, dòng nước chảy theo thành ly, nghe giống như âm thanh đang nức nở của một người có tâm sự.

 

Lâm Tử Lạp nhìn ly rượu được rót đầy, cũng không cầm lên, chỉ nói: “Tần Nhã bây giờ rất tốt, không cần lo lắng.”

 

Tô Trạm cúi đầu, trong giọng nói có thêm chút khàn khàn: “Cô ấy ổn là tôi yên tâm rồi.”

 

Lâm Tử Lạp không nói quá nhiều, trải qua chuyện này, có lẽ anh ta sẽ trưởng thành lên.

 

“Tôi uống với cô một ly vậy.” Tô Trạm hai tay bưng ly rượu lên, giơ về phía Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp bưng ly rượu lên, cụng ly với anh ta, âm thanh của ly thủy tinh chạm vào nhau nghe vô cùng vang, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

 

Tô Trạm uống một hơi cạn sạch.

 

Lâm Tử Lạp cũng không muốn chỉ uống nửa ly, chịu đựng cảm giác nóng bỏng ở cổ họng, cố gắng uống hết ly rượu.

 

Thực quản đã nóng hừng hực.

 

Cô cau mày thật chặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK