Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể anh nồng nặc mùi rượu, Lâm Tử Lạp khẽ nhíu mày: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”

 

Anh không nói chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô, dưới ánh đèn mờ ảo, vùng trán của anh hiện lên sắc nét và rõ ràng.

 

Ngón tay cái của anh phủ lên môi cô, đôi môi cô rất đẹp, căng mọng và hồng hào, đầu ngón tay lướt qua đôi môi ấy, rất nhẹ và mềm, anh cúi mắt xuống, lông mi dày che đi sự u ám ẩn sâu trong đôi mắt.

 

Lâm Tử Lạp không biết anh bị làm sao: “Anh……ự”

 

Cô muốn mở miệng, đầu ngón tay của anh bỗng nhiên ấn xuống, chặn không cho cô nói, anh dùng lực rất mạnh, đôi môi hồng hào bị anh ấn đến mức biến dạng.

 

Lâm Tử Lạp đau đến mức nắm chặt tay hai tay lại nhưng không cử động được.

 

Anh chăm chú tỉ mỉ, ghì qua ghì lại, Lâm Tử Lạp không thốt lên một lời, âm thầm chịu đựng.

 

Anh nhẹ tay hơn, nhưng vẫn không rời đi, đôi môi của cô giống như một thứ gì đó có thể nở hoa, lúc thì anh bóp chặt, lúc thì vuốt ve.

 

Đôi môi của Lâm Tử Lạp đau ê ẩm, hôm nay cô thực sự rất mệt.

 

Có thứ giống như nước rơi vào mặt cô, cô chưa kịp nhìn rõ đó là gì, đôi môi anh đã bao phủ lên, ôm trọn môi cô, lúc thì hôn sâu, lúc thì cọ sát vào nhau.

 

Là sự đau đớn.

 

Là bi thương khó nói thành lời.

 

Là bị kéo vào vực sâu, vật lộn vẫy vùng, lý trí và da thịt đã bị xé roạc, nhào nặn thành một khối, sống không bằng chết.

 

Anh buông tay cô ra, ghé sát tai cô khàn giọng hỏi: “Em đi đâu? Lúc tỉnh dậy không thấy em đâu, biết anh sợ thế nào không?”

 

Lâm Tử Lạp ôm lấy anh: “Em không đi, em vẫn luôn ở đây mà.”

 

“Lúc nãy, có phải làm em đau rồi không?” Giọng anh ấp úng, giống như phát ra từ lồng ngực, lại có vẻ hơi run rẩy.

 

Lâm Tử Lạp quay đầu hôn lên mặt anh: “Không sao, có phải em ép anh uống rượu nên anh giận?”

 

“Ừm, muốn nôn, bụng như thiêu như đốt, không biết có chết không.”

 

Giọng nói cô rất nhẹ nhàng, hơi chỉ trách: “Uống say là được nói vớ vẩn hả? Em lấy thuốc giải rượu cho anh rồi, anh có uống không?”

 

“Em mớm cho anh.” Anh khẽ nói.

 

Lâm Tử Lạp ừm một tiếng, vui vẻ đồng ý, bởi vì cô ép anh uống say, trong lòng vừa thấy hổ thẹn vừa thấy thương.

 

“Anh đứng dậy đi, anh không dứng dậy sao em lấy thuốc được.” Lâm Tử Lạp khẽ đẩy anh ra, anh thuận tiện nghiêng người nằm sang bên cạnh, Lâm Tử Lạp ngồi dậy, cầm viên thuốc đưa đến phía môi anh.

 

Anh mở miệng, ngậm luôn cả ngón tay của cô, Lâm Tử Lạp nhíu mày lại, vội rụt tay về: “Anh ngồi dậy, uống chút nước đi.”

 

Anh nằm bất động: “Em mớm cho anh.”

 

Lâm Tử Lạp: “……”

 

Nước sao có thể mớm chứ, sẽ làm đổ ra chăn.

 

“Dùng miệng.” Anh chớp mắt.

 

Thuốc anh vẫn ngậm miệng chưa nuốt xuống.

 

Lâm Tử Lạp nhìn anh.

 

“Anh đau bụng, không dậy được.” Một bên mặt của anh vùi vào trong gối, tủi thân nhìn cô.

 

Lâm Tử Lạp còn có lý do từ chối sao? Chỉ có thể uống nước, ngụm đầu tiên cô không có kinh nghiệm, không ngậm được, nuốt ực xuống, cô lại uống một ngụm nữa……”

 

Lần này Lâm Tử Lạp ngậm được rồi, hai người cứ nồng nhiệt như thế, vẫn hơi chút bối rối, có điều nhanh chóng tiêu tan, cô ghé người xuống, dính vào môi của anh, truyền nước vào miệng cho anh.

 

Tông Triển Bạch mở to mắt, nhìn khuôn mặt kề sát, đồng tử anh hòa lẫn với nước, thẩm thấu hơi nước, lúc Lâm Tử Lạp ngồi dậy nhìn anh, đôi mắt cũng trở nên sáng rõ hơn.

 

Anh nhếch môi, ôm lấy cô: “Ngủ cùng anh đi.”

 

Lâm Tử Lạp trượt người xuống, dựa vào lòng anh, hai tay anh dùng lực, ôm chặt lấy cô.

 

Ngoài cửa sổ mưa vẫn xối xả, giống như muốn nhấn chìm cả thành phố mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK