“Sao con không nói gì?” Lý Tịnh chỉ thiếu điều hét lên với anh ấy.
Lý Chiến kéo Lý Tịnh ngồi xuống bên cạnh mình, anh ấy ôm vai bà: “Mẹ, mẹ biết vì sao con vẫn luôn không tìm bạn gái không?”
“Vì sao?” Lý Tịnh thầm chê trách trong lòng, nếu bà biết thì còn phải hỏi anh làm gì?
Lý Chiến cố ý làm ra vẻ rất xấu hổ: “Thôi bỏ đi.”
“Sao có thể thôi được?” Lý Tịnh suýt nữa thì đứng lên, bà nhìn con trai: “Có gì mà phải ngượng ngùng, đàn ông con trai mà cứ như con gái, con có còn là con trai mẹ không?”
Lý Chiến chớp chớp mắt, sao cách nói này lại giống Văn Khuynh thế?
Lẽ nào vợ chồng lâu ngày, tính cách cũng bị ảnh hưởng trở nên giống nhau?
“Mau nói đi, là ai?” Lý Tịnh đã có chút không kiên nhẫn.
Bà sắp bị Lý Chiến làm cho tức chết rồi.
Lý Chiến không trêu Lý Tịnh nữa, cảm thấy vậy là đủ rồi, lát nữa chọc cho bà giận thật thì lại lợi bất cấp hại, anh cúi đầu xoa chóp mũi: “Cũng không phải ai khác, mẹ cũng biết người này, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với nhà chúng ta, cô ấy nhỏ hơn con một chút…”
Lý Tịnh tìm kiếm thông tin trong đầu, người phù hợp duy nhất chính là Trần Thi Hàm của nhà họ Trần, đều quen biết, quan hệ hai nhà cũng tốt, Trần Thi Hàm nhỏ hơn Lý Chiến một chút…
Bà mở to mắt nhìn con trai, có chút ngạc nhiên khiếp sợ, còn có chút hoảng loạn: “Con nói Trần Thi Hàm sao?”
Dù sao Văn Khuynh cũng một lòng muốn gả Trần Thi Hàm cho Tông Triển Bạch.
Sao bà có thể không hoảng cho được?!
Lý Chiến nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Tịnh thì hỏi: “Con không thể thích cô ấy sao?”
Lý Tịnh quay đầu, không dám nhìn con mình: “Không phải không hợp.”
“Vậy là vì sao ạ?” Lý Chiến cố ý lạnh mặt hỏi, dường như bị tổn thương bởi thái độ của Lý Tịnh: “Chúng con lớn lên với nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, hơn nữa quan hệ hai nhà cũng tốt, cô ấy cũng phù hợp với yêu cầu của mẹ, hoàn cảnh gia đình không cần con nói thì mẹ cũng biết đó, hoàn toàn môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Vả lại mẹ cũng biết Thi Hàm, mẹ nhìn cô ấy trưởng thành, nếu con cưới cô ấy thì không được sao?”
Khi Lý Chiến về đã suy nghĩ kỹ, anh nhất định phải ngăn Văn Khuynh chia rẽ Tông Triển Bạch và Lâm Tôn Ngôn.
Chắc chắn anh không thể làm gì Văn Khuynh, nhưng anh tự tin có thể thuyết phục được Lý Tịnh, chỉ cần đến khi đó Lý Tịnh vì hạnh phúc của anh mà làm loạn lên với Văn Khuynh…
Chuyện này sẽ có khả năng cứu vãn.
Mặc dù không phải ý gì hay nhưng lại là điều mà anh có thể làm được.
Lý Tịnh không thể ngờ lâu như vậy Lý Chiến không tìm bạn gái là vì trong lòng có Trần Thi Hàm.
“Sao con không nói sớm chứ?” Lý Tịnh vô cùng bất đắc dĩ.
“Bây giờ nói là muộn ạ?” Lý Chiến cố ý không hiểu vì sao Lý Tịnh lại khó xử, cố tình nói: “Mẹ cảm thấy chúng con không hợp phải không?”
Lý Tịnh vội vàng giải thích: “Không phải.”
“Vậy thì là gì? Con đã điều tra rồi, bây giờ Trần Thi Hàm không có bạn trai, con cảm thấy đây là thời cơ tốt để tỏ tình, cho nên mẹ, mẹ cũng không đồng ý giúp con sao?” Lý Chiến ra vẻ thất vọng.
Sao Lý Tịnh lại không muốn con trai ở bên người mình thích, chỉ là bây giờ Trần Thanh và Văn Khuynh đã định trước sẽ gả Trần Thi Hàm cho Tông Triển Bạch rồi.
Bây giờ đột nhiên Lý Chiến lại nói mình thích Trần Thi Hàm, bà phải làm sao?
“Tiểu Tịch, chuyện bây giờ hơi phức tạp, Thi Hàm đã chọn người khác rồi.” Trong lòng Lý Tịnh cũng không dễ chịu gì, hạnh phúc của con trai khẳng định quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đầu bà nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm cách gì đó ngăn cản Văn Khuynh và Trần Thanh, giữ Trần Thi Hàm lại cho con trai.
Ánh mắt Lý Chiến tối đi, chọn người khác rồi?
Chính là chia rẽ tình cảm của người khác rồi mình chen vào giữa?
Anh cười lạnh trong lòng, vô cùng khinh thường hành vi này.
Đây không được gọi là quân tử.
Lý Chiến tỏ ra đau lòng trước mặt Lý Tịnh, anh cúi đầu, hai tay che mặt, giọng nói trầm buồn truyền ra từ kẽ ngón tay khiến người nghe tâm sự nặng nề: “Rõ ràng con đã điều tra cô ấy chưa có bạn trai, sao lại thế chứ? Hơn nữa rõ ràng là con gặp cô ấy trước…”