Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không hiểu anh ta muốn nói gì.

 

“Nếu là con gái thì sao?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

“Vậy thì nó nhất định phải ở bên cạnh anh.”

 

Lâm Tử Lạp ngồi dậy, kích động hỏi: “Ý anh là gì? Chẳng lẽ là con trai thì anh không muốn sao? Anh cứ vậy mà bỏ mặc con trai à?”

 

“Con của anh thì tại sao anh lại không muốn?” Tông Triển Bạch ngồi lại ôm cô vào lòng: “Anh nghĩ, nếu là con trai, hãy để nó theo họ của em. Xem như để lại hậu nhân cho bố của em, em cũng không phải đổi họ nữa.”

 

Tông Triển Bạch này nói như vậy, Lâm Tử Lạp có thể hiểu và thông cảm.

 

Nhưng sự thay đổi họ này có liên quan gì đến giới tính?

 

“Nếu đó là con gái, tại sao anh không thể cho nó lấy họ của em?” Lâm Tử Lạp nhanh chóng nhớ tới anh ấy nói anh ấy thích con gái hơn.

 

Bất giác cong môi, “Người khác chẳng phải trọng nam khinh nữ sao? Sao giờ anh lại trọng nữ khinh nam rồi?”

 

Lúc này, điện thoại của Lâm Tử Lạp rung lên.

 

Tông Triển Bạch nhặt nó lên và thấy một tin nhắn ngắn từ một chuỗi số không tên.

 

“Ai, là Tần Nhã sao?” Lâm Tử Lạp tiếp nhận: “Trước khi đi ngủ em gửi một tin nhắn cho Tần Nhã, cô ấy vẫn chưa trả lời em.”

 

Đang nói chuyện, cô bấm vào tin nhắn.

 

Tông Triển Bạch không biết, anh đưa điện thoại cho cô trước khi xem thông tin trên đó.

 

Vào lúc này, Tông Thần Hi run run cơ thể, giống như cảm thấy không có ai ở xung quanh, và muốn mở mắt, Tông Triển Bạch lật cánh tay từ Lâm Tử Lạp của cô ấy, bế cô bé lên, nhẹ nhàng vỗ về cô bé: “Bố ở đây rồi.”

 

Tông Thần Hi tay ra sờ sờ, cảm nhận được là ba mình, thì dán vào ngực anh tiếp tục ngủ.

 

Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm vào điện thoại và không thể không nheo mắt lại.

 

Nội dung tin nhắn là: “Hôm nay chồng cô mặc một bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi trắng và cà vạt đen. Quả là một người đàn ông mặc trang trọng rất hấp dẫn.”

 

“Ai đã gửi tin nhắn?” Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên và nhỏ giọng hỏi khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp đã xóa tin nhắn, cho rằng đó là một trò đùa, và nhàn nhạt nói: “Không có gì, tin nhắn rác.”

 

Cô nằm xuống, nghiêng người nằm nghiêng, gác chân lên người của Tông Triển Bạch, tuổi thai càng lớn cô sẽ càng khó ngủ, nằm ngang sẽ ép tim, cô phải kê cao hai chân nằm nghiêng mới thoải mái.

 

Tông Triển Bạch đặt tay lên đùi cô và nói: “Ngủ đi.”

 

Lâm Tử Lạp nhẹ nhắm mắt lại, cũng không lo lắng về tin nhắn, dù gì ai cũng có thể thấy được anh đang mặc cái gì, chuyện này là bình thường, cô chuyển sang tìm vị trí thoải mái hơn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Khi Tông Triển Bạch thức dậy vào buổi sáng, Lâm Tử Lạp và Tông Thần Hi vẫn đang ngủ, khi anh dậy thì di chuyển rất nhẹ, sợ đánh thức họ.

 

Lúc anh ấy chuẩn bị vào phòng tắm, điện thoại trên bàn rung lên, vì Tông Thần Hi sợ hãi nên anh ấy sẽ đặt điện thoại rung vào ban đêm, đề phòng ban đêm điện thoại reo.

 

Anh nhấc máy lên, trên đó không có tên, một dãy số, anh chần chừ rồi bước vào nhà gọi điện thoại bên ngoài.

 

Anh ấn nút trả lời vào tai, xỏ dép lê xuống lầu.

 

“Alo.”

 

“Là tôi.” Sau khi Thẩm Bồi Xuyên mua điện thoại di động, anh ta lập tức liên lạc với Tông Triển Bạch.

 

“Tôi không sao, mọi chuyện đều ổn, đừng lo lắng cho tôi, nhưng tôi tạm thời sẽ không về.”

 

Tông Triển Bạch bước tới bàn, rót một cốc nước trắng, “Đây là điện thoại của anh?”

 

“Ừ.” Thẩm Bồi Xuyên đáp.

 

“Đợi một lát, tôi gửi cho anh thứ này, xem anh có quyết định quay lại hay không.” Tông Triển Bạch cầm ly nước trắng lên uống hai ngụm.

 

“Thứ gì?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Tự mình xem đi.”

 

Sau khi nói xong, anh cúp điện thoại và gửi những gì Quan Kình tìm thấy cho Thẩm Bồi Xuyên.

 

Muốn là thế nào, anh ấy tự quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK