Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm đứng cạnh đầu giường.
“Cậu định làm thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên ép giọng mình xuống rất nhỏ vì sợ làm phiền Lâm Tử Lạp.
Ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt anh, hàng mi dày vỗ nhè nhẹ. Anh nắm tay Lâm Tử Lạp, ngón cái xoa xoa vào mu bàn tay mịn màng của cô.
“Bồi Xuyên, trong tay cậu có còn người nào dùng được không?” Giọng anh rất trầm, không có chút thăng trầm nào.
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Còn.”
Hơn nữa tất cả đều là người anh ấy có thể tin.
“Cho họ tới nhà họ Trần canh chừng, chỉ cần Trần Thi Hàm lộ mặt thì bắt lại ngay lập tức.” Đây là một thế thua, tội danh của Lâm Tử Lạp không thể rửa sạch, chỉ còn cách là Văn Khuynh tự mình buông tay.
Nhưng rõ ràng Văn Khuynh sẽ không buông tay. Ông ta một lòng một dạ muốn bắt anh cưới Trần Thi Hàm, nhưng nếu Trần Thi Hàm bị anh bắt được thì thế nào?
Có phải sẽ uy hiếp được họ không?
Muốn anh kết hôn với Trần Thi Hàm?
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn nhau, tại sao lại liên quan đến cả nhà họ Trần?
Bắt Trần Thi Hàm?
Tông Triển Bạch cũng không giấu hai người họ: “Bọn họ muốn tôi kết hôn với cô ta.”
Tô Trạm tức giận đến mức thốt ra không chút suy nghĩ: “Văn Khuynh điên rồi sao?”
Tông Triển Bạch quay sang nhìn anh ấy, Tô Trạm vội vàng che miệng lại, vừa rồi anh ấy quá kích động, giọng có hơi lớn.
“Các cậu đi đi.”
Anh chỉ muốn một mình ở bên cô.
“Tôi đi đây.” Thẩm Bồi Xuyên biết mục đích của Tông Triển Bạch khi làm như vậy, có lẽ việc bắt Trần Thi Hàm là bước ngoặt duy nhất trong chuyện này.
Tô Trạm cũng không thể nhúng tay: “Khi nào cần thì cứ gọi cho tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Biết rồi.”
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng.
Đội trưởng Trần vẫn ngồi ngoài cửa như thể đang tự mình trông coi, sợ Lâm Tử Lạp bị Tông Triển Bạch dời đi.
Tông Triển Bạch sẽ không làm vậy.
Giấu Lâm Tử Lạp đi không thể giải quyết được gì. Nếu có lệnh truy nã, tội danh của Lâm Tử Lạp sẽ càng chắc chắn hơn.
Sau khi cửa đóng, căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Tông Triển Bạch nằm xuống mép giường rồi đặt đầu cô lên khuỷu tay của mình. Lúc này, điện thoại trong túi anh reo lên.
Anh cau mày, như thể không quá vui khi có người gọi vào lúc này. Sau khi nghe máy, bên kia lập tức truyền đến giọng nói mềm mại của Lâm Huệ Tinh: “Ba ơi.”
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng đáp: “Ba đây.”
“Ba ăn cơm chưa?” Cô bé quan tâm hỏi.
Tông Triển Bạch dịu dàng trả lời con gái: “Ba ăn rồi.”
Ở nhà họ Tông lúc này, Nhụy Hi cầm điện thoại, Lâm Tinh Tuyệt và Lý Chiến thì vây quanh cô bé. Lý Chiến đang dùng khẩu hình miệng bảo cô bé hỏi Tông Triển Bạch khi nào anh và Lâm Tử Lạp về nhà.
Chương trình trước đó cần tìm Lâm Tử Lạp, vì sáng mai là trò chơi 24h, phải mở còng tay trước mặt mọi người.
Vì vậy hôm nay anh ấy đến, một là để thăm hai đứa bé, hai là để bàn bạc chuyện này với Lâm Tử Lạp, nhưng đã muộn thế này mà họ vẫn chưa về.
Thế nên anh ấy đã nhờ Lâm Huệ Tinh gọi điện cho Tông Triển Bạch.
Cô bé hiểu được ám hiệu của Lý Chiến bèn nói vào điện thoại: “Ba ơi, khi nào ba mẹ về nhà?”
Lý Chiến giơ ngón tay cái lên với Lâm Huệ Tinh, quá thông minh.
Tông Triển Bạch cụp mắt xuống nhìn gương mặt đang ngủ say trước mặt mình và nhỏ giọng đáp: “Ba mẹ có việc nên sẽ không về.”
Cô bé nhíu mày, tại sao lại không về nhà?
“Có phải ba mẹ đi chơi, cố tình không dẫn con với anh hai theo không?” Cô bé nói rất tủi thân.