Chương 544:
“Qua năm mới con lại lớn thêm một tuổi.” Lâm Huệ Tinh nháy mắt đáng yêu.
Lý Tĩnh bị chọc cười: “Đúng vậy đấy, lại lớn thêm một tuổi, các con lớn hơn thì ông bà già rồi.”
“Ông bà không già.” Lâm Huệ Tinh nói.
Lý Tĩnh càng cười thoải mái, khen: “Đứa bé này thật là biết nói chuyện.”
Lúc này Văn Khuynh đi tới, đưa cho hai đứa trẻ hai bao lì xì.
“Lần đầu tiên các con tới, đây là tiền mừng tuổi trong lúc gặp mặt. Các cháu lại đến, ta lại cho.”
“Không cần đâu ạ.” Lâm Tử Lạp cảm thấy không tốt, lì xì trông có vẻ rất dày. Cô nhìn ra được, mặc dù Văn Khuynh rất cực đoan về chuyện của Văn Nhà nhưng ông là một lãnh đạo thanh chính liêm minh.
“Ta cho các cháu, hơn nữa, hai đứa trẻ lần đầu tới nhà ta, đây là tập tục rồi, cũng là tấm lòng của ta.” Văn Khuynh thích ngữ khí nói chuyện của bề trên.
Lý Tĩnh cũng phụ họa: “Nhận đi, mua đồ chơi cho bọn trẻ, ta chẳng chuẩn bị quà gì cho chúng cả.”
Lâm Tử Lạp bảo hai đứa trẻ cảm ơn Văn Khuynh.
“Cảm ơn ông trẻ ạ.” Hai đứa bé đồng thanh nói.
“Tốt, tốt.” Văn Khuynh sờ đầu Lâm Tinh Tuyệt: “Ăn cơm tử tế, lớn rồi, đi bộ đội tham gia quân ngũ với ông trẻ.”
“Vâng ạ.” Lâm Tinh Tuyệt gật đầu thật mạnh, xem dáng vẻ có hứng thú thật sự với việc tham gia quân ngũ.
Lý Tĩnh và Văn Khuynh đứng ở cửa đưa mắt tiễn bọn họ.
Xe nhanh chóng lái đi, Lâm Tử Lạp ngồi sát bên cạnh Tông Triển Bạch, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.
Lâm Tử Lạp vẫn không nhịn được, hỏi: “Hai người nói chuyện gì ở thư phòng thế?”
Tông Triển Bạch tựa như đoán trước được cô nhất định sẽ hỏi, chỉ là không ngờ được cô sẽ không chờ được mà hỏi sớm vậy thôi.
Hắn ngửa đầu dựa ra sau, bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Tử Lạp bị nhìn thì run rẩy, chớp mắt: “Anh nhìn em như vậy làm gì? Em không nên hỏi sao?”
“Ừm.”
Lâm Tử Lạp hồi hộp.
Nhìn thấy Lâm Tử Lạp thay đổi sắc mặt, Tông Triển Bạch thở dài một hơi, ôm cô vào lòng.
“Đợi về nhà, anh sẽ nói cho em.”
Lâm Tử Lạp dựa vào ngực hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Thật xin lỗi, em cứ luôn khuyên anh chấp nhận Dục Tú, nhưng xưa nay chưa từng cân nhắc cảm nhận của anh.”
Tông Triển Bạch hạ mắt, hơi bất ngờ, lại hơi mừng rỡ, dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực.
“Có muốn sửa họ cho hai đứa trẻ không?” Lâm Tử Lạp đột nhiên hỏi.
Trước đó, cô đã nghe thấy thẩm bồi xuyên nói hai đứa trẻ hẳn là phải sửa lại họ, lúc ấy cô không để bụng, lần này phản ứng của Văn Khuynh lớn như vậy, cô nghĩ có lẽ đổi lại là đúng.
Dù sao, hiện tại cô đã chấp nhận người đàn ông này, chấp nhận gia đình này.
“Tại sao muốn đổi?” Tông Triển Bạch không cảm thấy đây là vấn đề.
“Không đổi thì bọn trẻ là người nhà họ Lâm à?” Lâm Tử Lạp thực ra không muốn để bọn trẻ mang họ Lâm, cô không có lựa chọn khác.
“Chúng là con của em, không liên quan gì đến nhà họ Lâm.” Tông Triển Bạch chưa hề cảm thấy bọn trẻ mang họ Lâm có nghĩa là con cháu của nhà họ Lâm. Hắn thấy, hai đứa trẻ thuộc về Lâm Tử Lạp, cô mang thai mười tháng, nuôi dưỡng bọn trẻ từng li từng tí, ai cũng không có tư cách thay thế.
Lâm Tử Lạp nắm lấy cổ áo của hắn: “Bây giờ chúng ta là vợ chồng, con theo họ của em, người ngoài thấy sẽ nghĩ thế nào?” Cô cố ý trêu chọc hắn: “Người ta có thể nghĩ là anh ở rể không? Cho nên con mới theo họ của em?”
“Nghịch ngợm.” Hắn cười khàn khàn, cúi người hôn lên vành tai cô: “Có thể lấy em, anh cũng đồng ý.”
Lâm Tử Lạp vội vàng lui người, phía trước còn có lái xe, hắn chẳng biết ngại gì cả.
Ý cười của hắn càng đậm hơn.