Nói rồi cô lại nhìn xuống đôi chân trần.
Lâm Tử Lạp nhìn theo mắt cô, phát hiện mình đi chân trần ra đây, ngay cả đi dép cũng quên, cô vội vàng giải thích: “Không, chị chỉ tiện thể hỏi vậy, chị khát nên vội ra đây.”
Vì chứng minh lời mình nói, cô đi tới bên bàn rót một cốc nước uống hết: “Chị về phòng thay đồ.”
Nói rồi, cô vội vàng về phòng, cố ý né tránh câu hỏi. Căn phòng vẫn giống với hôm qua, từng đồ đạc đều nằm nguyên vị trí, không có vẻ gì là có người ở lại. Cô ngồi bên giường đi dép lên, cười gượng, nhất định là dạo này mệt quá nên mới bị ảo giác.
Cô chống khuỷu tay vào bàn, nhắm mắt lại và xoa nắn xương lông mày.
Tông Ngôn Thần mở cửa bước vào nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Tông Triển Bạch trong phòng, biết ba đã đi rồi, lúc sáng cậu mơ hồ cảm thấy có người vào phòng nhưng cậu không mở ra vì quá buồn ngủ.
Cậu sà vào lòng Lâm Tử Lạp ngẩng đẩu thử hỏi mẹ: “Mami, tối qua mami ngủ ngon không?”
Lâm Tử Lạp mở mắt ra nhìn con trai, xoa má cậu bé: “Mami ngủ rất ngon, con ngủ ngon không?”
Trước đó gặp ác mộng, sau đó mơ thấy anh lên lại ngủ ngon giấc.
Mặc dù là mơ nhưng cũng rất ấm áp.
Tông Ngôn Thần gật đầu nói ngủ ngon sau đó nhìn kỹ vẻ mặt của cô, hình như không hề phát hiện ra có người tới cậu mới yên tâm hỏi: “Hôm nay cuối tuần, mami có nên ở nhà cùng bọn con một ngày?”
“Được, hôm nay mami không đi đâu hết mà chơi cùng hai đứa.” Mặc dù sau đó còn rất nhiều chuyện, nhưng cũng nên nghỉ ngơi một lát, đã lâu rồi cô không ở bên các con cô.
Tông Ngôn Thần xoa bụng cô, mong chờ nói: “Em bé bao giờ thì ra đời?”
“Qua năm tháng nữa.” Lâm Tử Lạp chậm rãi nói.
Mang thai mười tháng không có nghĩa em bé mười tháng mới có thể ra đời, mười tháng này được tính từ tháng mang thai tới tháng sinh, tính như vậy là mười tháng nhưng thực ra chỉ chín tháng.
“Mami, hôm nay mami đưa con và em tới rạp xem phim đi.” Tông Ngôn Thần kéo tay Lâm Tử Lạp, nũng nịu: “Được không mami?”
Không dễ gì cậu mới làm nũng với Lâm Tử Lạp, một khi làm nũng là rất khó từ chối.
Lâm Tử Lạp cười yêu chiều nói: “Được.”
“Con muốn mua bỏng ngô, còn có coca…”
Lâm Tử Lạp lạnh lùng ngắt lời con: “Đi thay quần áo, rửa mặt được không? Ăn sáng xong lại nghĩ những chuyện này được không?”
“Được thôi.” Tông Ngôn Thần chép miệng ra khỏi lòng cô, chạy vào phòng mình, Lâm Tử Lạp cũng vực dậy tinh thần đứng dậy đi tới trước tủ tìm đồ mặc hôm nay.
Thành phố B.
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm từ nước Y trở về liền bị một tin tức làm cho ngất xỉu.
Cảnh Thẩm Bồi Xuyên hôn Tang Du trước cửa trường học bị một học sinh chụp lại, còn đăng lên mạng.
Chỉ trong chốc lát đã gây lên làn sóng không nhỏ. Hôm đó Thẩm Bồi Xuyên mặc đồng phục, rõ ràng là công chức, nếu là người bình thường thì sẽ chẳng có gì, nhưng Thẩm Bồi Xuyên thì không. Dù gì công chức có thân phận đặc biệt, mọi hành vi cử chỉ đều bị để ý. Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ khiến dư luận dậy sóng.
Sẽ bị người ta nói tác phong sinh hoạt không đứng đắn.
Khi Tô Trạm nhìn thấy tin tức này vẫn luôn không dám tin vào mắt mình, Thẩm Bồi Xuyên mà anh biết là một tên đầu gỗ.
Vậy mà tin tức này đã thay đổi hiểu biết của anh về Thẩm Bồi Xuyên.
Anh chép miệng: “Quả nhiên, anh mặt người dạ thú, người ta còn nhỏ, anh nói ra tay liền ra tay, còn làm rầm rộ như vậy, trước mặt bao nhiêu người khoe khoang kỹ thuật hôn của anh ngầu sao?”
Có thể nhìn ra, trong anh có không ít người.
Mà góc nghiêng của bức ảnh này, mặt hai người đều lộ ra nên có thể nhìn ra mặt mũi.
Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến Tô Trạm, thân phận của anh và Tang Du bị đào ra sẽ khiến anh bị ảnh hưởng không ít nhưng anh là đàn ông, chuyện như vậy còn có thể chịu được, cùng lắm bị điều tra nhưng Tang Du lại khác.
Chuyện như vậy phụ nữ mới thiệt thòi hơn cả, huống chi cô mới chỉ là sinh viên năm nhất.”
Lời bình luận trên mạng rất khó nghe, đa phần đều nói Tang Du.
Anh chỉ nhìn qua một lượt, nhìn thấy những bình luận ác ý, nói Tang Du ỷ mình trẻ trung nên quyến rũ đàn ông.
Còn nói cô gái này không biết liêm sỉ, tuổi trẻ mà không lo học hành cho tốt, còn bán thân cầu vinh vân vân…