Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không xa lắm, chỉ có hơn trăm cây số thôi.” Tang Du trả lời.

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.

 

Hơn nửa giờ sau, xe dừng ở cổng thôn, Tang Du đang trả tiền xe, nhưng Vương Ổn không chịu để cô trả tiền: “Để tôi trả cho.”

 

Tang Du dứt khoát từ chối: “Bản thân anh cũng không có nhiều tiền, mấy ngày nữa lại phải đi học lại, tốn tiền lắm, tháng trước tôi đã dạy nhiều lớp trực tuyến nên có chút dư dả.”

 

Vừa nói cô ấy vừa trả tiền xe.

 

Thẩm Bồi Xuyên không có gì trên người, chỉ có một bộ quần áo bẩn, khi họ tranh nhau trả tiền, anh ấy chỉ có thể nhìn xung quanh.

 

Anh ấy là người lớn nhất trong ba người họ, nhưng lúc này, anh ấy là người nghèo nhất và ít nói nhất.

 

“Đi thôi.” Tang Du nói với Thẩm Bồi Xuyên.

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.

 

Trong làng không có đường bê tông, vẫn còn là đường đất, nhưng nếu trời không mưa thì có thể đi lại dễ dàng.

 

Tang Du chỉ vào ngôi trường phía trước và nói: “Đó là trường học trong làng, tôi đang là giáo viên ở đây.”

 

Thẩm Bồi Xuyên theo ngón tay cô ấy và nhìn sang, một ngôi nhà lát gạch có sáu bảy phòng và một sân chơi ở cửa.

 

Lớp học chắc đã kết thúc nên có rất nhiều học sinh tiểu học.

 

“Cô giáo Tang Du! Thầy giáo Vương Ổn!” Các bạn nhỏ lập tức kêu lên khi thấy bọn họ tới, ngay sau đó có một vài đứa trẻ nhanh nhẹn chạy đến.

 

Tang Du chỉ vào Vương Hạo Nam và nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu bé này lúc đó đã nhìn thấy anh.”

 

Vương Hạo Nam nắm lấy đầu mình cười nói: “Cháu còn tưởng chú đã chết rồi cơ.”

 

“Tivi có nói là muốn xem người khác đã chết hay chưa là phải để tay vào mũi mà, chắc chắn là cậu không có để tay vào mũi rồi.” Một cậu bé khác nói.

 

Vương Hạo Nam chợt nhận ra,: “Đúng vậy, lần sau nhất định phải để tay vào mũi xem có thở không.”

 

“Nhìn các con ngốc nghếch chưa kìa.” Tang Du lau mồ hôi cho bọn trẻ: “Sao có nhiều người chết như vậy để kiểm tra chư, quay về lớp đi.”

 

“Chúng con muốn học lớp của cô Tang Du, hôm nay cô sẽ dạy bọn con sao?” Vương Hạo Nam và hai bạn học khác ngơ ngác nhìn cô ấy.

 

Tang Du suy nghĩ một chút: “Chiều nay nếu mà cô rảnh thì sẽ đến, thầy giáo Vương Ổn sẽ dạy các con trước.”

 

Vương Ổn bây giờ không vui, anh ta mà dạy học, thì sau đó Thẩm Bồi Xuyên ở một mình với Tang Du sao?

 

Người đàn ông này giống như là có ý với Tang Du, nhưng đôi khi lại trở lên nghiêm túc, khiến anh ta bối rối và không thể biết được rõ ràng là anh ấy có ý với Tang Du hay không.

 

Trong lòng vẫn không muốn để bọn họ một mình được.

 

“Trước tiên bảo hiệu trưởng dạy bọn trẻ đi, Bạn của cô vẫn đang mặc quần áo bẩn, anh ấy cũng cao ngang với tôi, để tôi lấy một bộ quần áo của mình cho anh ấy thay.”

 

Tang Du gật đầu: “Vậy thì phiền toái cho anh.”

 

Cô ấy quên mắt là Thẩm Bồi Xuyên vẫn đang mặc quần áo bẩn, và anh ấy chắc hẳn đang không thoải mái.

 

“Anh về nhà lấy quần áo, chúng ta về trước.” Tang Du nói.

 

Vương Ổn gật đầu.

 

Chuông vào học vang lên và lũ trẻ chạy về lớp.

 

Tang Du đưa Thẩm Bồi Xuyên về chỗ ở của cô ấy, tổng cộng có hai phòng, trong phòng được lát sàn bê tông, phòng ngoài có bếp ga, cô ấy sẽ tự nấu ăn, bàn gấp và hai chiếc ghế kê sát tường, có giá sách tuy điều kiện hạn chế nhưng cô ấy dọn dẹp rất sạch sẽ.

 

Phòng trong có giường, bàn và máy vi tính cạnh cửa sổ, ở trong cùng có cái rèm, phía sau lắp một bình nước nóng nhỏ, là nơi tắm rửa.

 

“Đừng nhìn nơi này đơn sơ, tôi sống ở đây vẫn rất ổn định.” Tang Du đứng ở cửa.

 

Mặc dù có hai phòng nhưng liếc mắt cũng có thể thấy hết.

 

Thẩm Bồi Xuyên mím môi, đúng là rất đơn sơ, cô ấy sẽ rất có triển vọng nếu học tiếp.

 

Anh ấy quay lại nhìn Tang Du: “Tang Du, em vẫn còn trẻ và rất có tương lai. Đây không nên là nhà của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK