Có được sự khẳng định của Tông Khải Phong, cả người bà phấn chấn hơn hẳn: “Về sau, có phải tôi có thể trò chuyện với nó nhiều hơn được không?”
Trình Dục Tú không ngu ngốc, hơn nữa còn rất thông minh. Nhưng bà gặp phải chuyện liên quan đến Tông Triển Bạch thì không có khả năng tư duy nữa rồi. Từ lúc ông kết hôn với bà cho đến nay đã hơn 20 năm rồi, khúc mắc thời gian dài như vậy, sao có thể gỡ bỏ được dễ dàng?
Tông Khải Phong thở dài một hơi, khoát tay về phía bà: “Lại đây.”
Trình Dục Tú đi tới, ngồi bên giường.
Tông Khải Phong xoa nhẹ lên khuôn mặt in hằn dấu vết thời gian của bà. Đã từng, gương mặt này cũng như hoa như ngọc, bây giờ…
“Khúc mắc nhiều năm như vậy, bà đừng vội vàng hấp tấp.” Có hi vọng thì sẽ có thất vọng.
Tông Khải Phong không muốn làm bà thất vọng.
Trình Dục Tú nói: “Tôi biết.”
Kỳ thật trong lòng không tỉnh táo.
Bà đã bị niềm vui choáng ngợp đầu óc.
Tông Khải Phong đã sinh sống với bà hơn 20 năm, vẫn hiểu rõ bà. Lúc này, vốn không hề nghe vào đầu những gì ông nói.
Lúc này, chỉ sợ ông nói gì thì bà cũng không nghe. Vẫn nên chờ bà tỉnh táo lại rồi ông nói sau.
Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp lên cầu thang, đi vào phòng.”
Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp lên cầu thang, đi vào phòng.
Lâm Tử Lạp ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tông Triển Bạch đặt cô lên giường. Trong lúc mơ màng, dường như cô biết mình đang ở trên giường liền trở mình, vùi vào trong chăn. Tông Triển Bạch nhíu mày, cúi người xuống nhìn cô.
Cô nghiêng đầu, gương mặt lớn bằng bàn tay trắng nõn như sứ.
Lông mi của cô rất dài, lúc nằm còn phản chiếu thành một cái bóng.
Môi đỏ mọng, mê người không diễn tả được thành lời.
Hắn cúi đầu chạm lên bờ môi cô. Đột nhiên bị động chạm, Lâm Tử Lạp nhíu mày, khẽ ú ớ một tiếng: “Ô…”
Mơ mơ màng màng, cô mở mắt nhìn thấy gương mặt Tông Triển Bạch gần trong gang tấc, bối rối xông lên đầu, cô cũng không tỉnh lại, đẩy hắn một cái, sức lực không lớn, ngược lại còn giống như là tán tỉnh: “Em buồn ngủ.”
Giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn, mềm mại, dịu dàng, quyến rũ không diễn tả được.
Tông Triển Bạch không rời khỏi làn môi cô, hàm hồ ừ một tiếng.
Nụ hôn của hắn không nặng, nhưng lại rất quyết liệt. Lâm Tử Lạp có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của hắn.
Tâm trạng không khỏi khẩn trương, bối rối cũng xua tan không ít.
Tông Triển Bạch vô cùng mạnh mẽ bá đạo trên phương diện kia, mỗi một lần, cô đều bị giày vò đến kiệt sức.
“Cảnh Hạo… Em buồn ngủ thật.” Cô thận trọng mở miệng.
Tông Triển Bạch bĩu môi, lờ mờ hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Lâm Tử Lạp choáng váng đầu óc, nhất thời không ý thức được hắn muốn nghe thấy điều gì, thuận miệng đáp: “Gọi anh Cảnh Hạo à?”
Cô nghĩ thầm trong lòng, chẳng nhẽ phải gọi hắn đầy đủ cả họ cả tên là Tông Triển Bạch à?
“Ô…”
Đột nhiên, cô cảm giác được người mình mát lạnh, váy bị giật ra, cô cuống quýt muốn che lại, nhưng mà Tông Triển Bạch còn nhanh hơn, bắt được hai cánh tay cô, nhấn lên trên đầu giường, hắn cúi người nhìn cô, ngữ khí tràn đầy uy hiếp: “Lặp lại lần nữa, gọi anh là gì?”
Lâm Tử Lạp nơm nớp lo sợ, mở miệng: “Chồng… chồng ơi?”
Hắn nhíu mày lại, dường như mang theo ánh sáng, như trăng như sao, chói lọi, khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, rất là vui vẻ.
Lâm Tử Lạp biết tâm trạng của hắn tốt, chủ động nũng nịu gần gũi hắn: “Em muốn ngủ.”
Tông Triển Bạch hôn lên mắt cô một cái, hơi ngứa, Lâm Tử Lạp nhắm mắt lại.
Tông Triển Bạch cười, xoa tóc cô: “Ngủ đi.”
Lâm Tử Lạp chủ động hôn lên khuôn mặt hắn để lấy lòng: “Em ngủ đây.”
Tông Triển Bạch vui như thể một thằng nhóc vừa mới biết yêu lần đầu.