Trang Kha Nguyệt ngẩn người như thể không ngờ Tông Triển Bạch sẽ đột nhiên nói một câu như vậy: “Con bé… là con gái của mẹ, tất nhiên mẹ phải quan tâm rồi.”
Mặc dù Tông Triển Bạch bất mãn với thái độ tiêu cực của Trang Kha Nguyệt, nhưng nể tình bà ấy là mẹ của Lâm Tử Lạp, anh cũng không thể không tôn trọng: “Nếu còn quan tâm cô ấy, mẹ hãy hợp tác với bác sĩ để điều trị và ở bên cô ấy thêm vài năm nữa, đừng làm cô ấy đau lòng.”
“Con bé hiện đang sống rất tốt…”
“Nếu mẹ cô ấy đã mất, cô ấy còn có thể tốt như vậy không?” Tông Triển Bạch ngắt lời, hỏi ngược lại bà ấy.
Trang Kha Nguyệt há to miệng, nuốt xuống lời nói suýt bật thốt ra ngoài.
“Con mong mẹ có thể sống thật tốt vì cô ấy.” Tông Triển Bạch nói xong thì xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn bóng lưng của Tông Triển Bạch và cũng biết đại khái bác sĩ đã nói gì với anh. Anh ấy an ủi Trang Kha Nguyệt: “Dạo gần đây anh ấy khá bận, công việc rất nhiều, bác đừng để ý. Có điều anh ấy nói rất đúng, bác hãy tích cực hợp tác điều trị vì con gái mình để ở bên cô ấy thêm vài năm, cháu nghĩ bác gái cũng nghĩ như vậy, có đúng không?”
Trang Kha Nguyệt không đáp. Quả thực bây giờ bà cảm thấy mình sống hay chết đều không sao cả, bà đã trả thù cho con trai của mình.
Còn Lâm Tử Lạp thì đã theo bà chịu nhiều cực khổ trước đây, nhưng hiện tại Tông Triển Bạch rất tốt với con bé, chắc hẳn sau này cũng sống khá tốt, bà không còn gì tiếc nuối.
“Mẹ mệt rồi.” Trang Kha Nguyệt cũng không muốn nhiều lời.
Thẩm Bồi Xuyên tự nhiên biết bà ấy đang ra lệnh đuổi khách. Một người ngoài như anh ấy cũng không tiện nói gì, chỉ có thể đi trước.
Bên đây có thuê hộ lý, Trang Kha Nguyệt có người chăm sóc nên Thẩm Bồi Xuyên đi rất dứt khoát.
Tông Triển Bạch rời bệnh viên đi đến công ty. Sau khi dừng xe thì nhận được cuộc gọi từ Tô Trạm.
Video về việc Lâm Tử Lạp giết người lan truyền trên mạng đã được kiểm soát, những phương tiện truyền thông đăng video này đã bị truy cứu trách nhiệm, cảnh sát cũng không đưa ra bằng chứng, trước hết họ kết luận là cấu thành trách nhiệm dân sự vì đã bịa đặt tin đồn, những người đã tấn công tin nhắn của Lâm Tử Lạp cũng bị kiện ra tòa.
“Hôm nay sẽ có kết quả.” Tô Trạm thề thốt.
Tông Triển Bạch rất hài lòng với tốc độ này, anh bước vào đại sảnh: “Nhất định phải yêu cầu họ xin lỗi trước mặt mọi người, đồng thời phát biểu thanh minh.”
“Tôi đã biết, phiên tòa sắp bắt đầu rồi, tôi cúp máy trước đây.” Giọng Tô Trạm phát ra từ bên kia.
Tông Triển Bạch vừa thả tay cầm điện thoại xuống thì Quan Kình vội vã đi tới.
“Văn Khuynh và Trần Thanh đã đến.”
Tông Triển Bạch không có vẻ gì là ngạc nhiên, anh bình tĩnh bước vào thang máy, Quan Kình cũng đi theo vào đứng cạnh anh: “Bây giờ họ đang ở trong phòng tiếp tân, anh có muốn gặp họ không?”
Tông Triển Bạch nhếch môi cười khẩy, hỏi ngược lại: “Tại sao phải không gặp?”
Quan Kình thận trọng nói: “Bọn họ tới, chắc chắn là muốn uy hiếp, ép bức anh.”
Không bắt được Trần Thi Hàm, gặp bọn họ, liệu vẫn còn đường lui sao?
Tông Triển Bạch không giải thích, mà bình thản nói: “Đi làm việc của cậu đi.”
Quan Kình dừng bước, nhưng sau đó lại tiếp tục quay người đi về phòng làm việc, việc này rõ ràng anh ấy không thể giúp gì được, tốt hơn hết là nên làm những việc phù hợp với sức mình.
Tông Triển Bạch đẩy cửa phòng họp ra, khoảnh khắc cửa mở ra, ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ chiếu vào, anh đứng trước cửa, mặc trên người bộ vest màu đen.
Văn Khuynh và Trần Thanh đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa da màu đen, nghe thấy có tiếng động ở cửa liền nhìn qua, ánh sáng phản chiếu trên người Tông Triển Bạch, khiến bọn họ không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng bọn họ lờ mờ có thể đoán ra rằng dáng người cao lớn này thuộc về Tông Triển Bạch.
Hai người bọn họ cùng ngầm hiểu không nói gì nữa.
Tông Triển Bạch rảo bước tiến đến.
Văn Khuynh cất lời trước: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Hôm nay ông ta xuất hiện ở đây, là do Trần Thanh đến tìm ông ta, nói là việc này đã làm rồi thì phải nhanh chóng giải quyết.
Chắc chắn là ông ta đề nghị gả Trần Thi Hàm cho Tông Triển Bạch trước.
Trần Thanh đồng ý rồi, nếu ông ta nói mà không làm được thì rất có lỗi với bạn bè.
Hơn nữa là giống như lời Trần Thanh đã nói, việc đến bây giờ ông ta cũng không còn đường lui.
Trần Thanh nhận được điện thoại, biết rằng Tông Triển Bạch đã tố cáo tất cả các phương tiện truyền thông lan truyền video giết người của Lâm Tử Lạp rồi, ông ta không dám can thiệp nữa, sợ Văn Khuynh sẽ phát hiện ra manh mối, cho nên chỉ có thể để Văn Khuynh nhanh chóng thảo luận với Tông Triển Bạch.