Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 443:

 

“Cứ coi là như vậy đi.” Lâm Tử Lạp không nói cụ thể mình làm nghề gì.

 

“Được rồi, bán cho cô đấy.” Ông chủ cũng coi như biết nói chuyện, kiếm một ít thì một ít, loại vải đắt như này người mua cũng không nhiều.

 

Một lần mà mua mấy mét thì cũng là khách hàng lớn.

 

Có rất nhiều hàng giả nhìn rất giống loại vải này, giá cả cũng thấp hơn, cho nên hàng chuẩn hàng chất lượng của ông cũng khó bán.

 

Ông chủ giơ ngón tay cái lên nói với Lâm Tử Lạp: “Không ngờ cô còn có con mắt nhìn hàng.”

 

Cắt xong, ông chủ bỏ vải xếp ngay ngắn vào trong một chiếc hộp tinh xảo, sau đó bỏ vào túi, đưa cho Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho ông: “Không có mật mã.”

 

Trên người cô không có nhiều tiền mặt như vậy.

 

“OK.” Ông chủ nhận lấy thẻ, đi trước trước quầy quẹt thẻ thanh toán, sau khi có biên lai ông cầm thẻ và biên lai gửi trả Lâm Tử Lạp: “Cửa hàng của tôi còn có loại vải khác, cô có cần không?”

 

Lâm Tử Lạp nhận lấy thẻ bỏ vào trong ví tiền, lắc đầu: “Không cần đâu…Đúng rồi, ông chủ ông có biết chỗ nào bán trân châu không?”

 

Lâm Tử Lạp không quen chỗ này lắm, trước đây cô từng có các mối nhập hàng của riêng, đồ trang sức trên quần áo cô đều nhập hàng có nguồn gốc rõ ràng, quan trọng là bây giờ cô không ở nước A, cũng không ở thành phố B, muốn tìm đồ mà mình cần thì chỉ có thể hỏi những người bản địa ở đây.

 

“Nếu như cô chỉ muốn mua một hai viên thì đi cửa hàng trang sức, còn nếu mà muốn mua nhiều thì nên đi đến chỗ nuôi trồng thủy sản, tha hồ lựa chọn, giá cả cũng rất hợp lý.

 

Lâm Tử Lạp suy nghĩ một chút, cô thật sự muốn mua nhiều: “Ông có biết chỗ nào có nuôi trồng thủy sản không?”

 

“Cô cần nhiều à?” Ông chủ hỏi.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu.

 

“Như vậy, cô cho tôi địa chỉ, cô muốn kiểu như nào thì cứ nói với tôi, tôi đi mua mang đến cho cô…” Ông chủ cười nói: “Trung gian, tôi kiếm được ít tiền, như vậy cô cũng bớt phiền, như thế nào?”

 

Lâm Tử Lạp suy nghĩ một chút, đồng ý nói: “Được.”

 

Đích thân đi mua đúng là quá lãng phí thời gian, có người mang đến, cô bỏ ra ít tiền, vừa có thể tiết kiệm được thời gian, Lâm Tử Lạp nói điều kiện kiểu mẫu mà cô cần viết lên giấy, còn có cả địa chỉ: “Tốt nhất là tối hôm nay gửi đến cho tôi, tôi cần dùng gấp.”

 

Ông chủ đảm bảo: “Cô yên tâm, tối nay nhất định gửi qua cho cô.”

 

Tài xế chủ động xách đồ, những thứ cần đều đã mua xong hết, Lâm Tử Lạp và tài xế ‘Dẹp đường về nhà.’

 

Lúc đi thang máy xuống tầng một, Lâm Tử Lạp đem hết đồ cho tài xế cầm: “Anh đi ra xe trước đợi tôi.”

 

Tài xế nhìn dòng người qua lại rất đông, sợ cô gặp nguy hiểm, nói: “Tôi ở cổng đợi cô.”

 

Lâm Tử Lạp đi nhà vệ sinh không tiện dẫn anh theo, liền gật đầu.

 

Cô theo chỉ dẫn tìm được vị trí của nhà vệ sinh, đi xong từ nhà vệ sinh đi ra, đang lúc chuẩn bị đi ra cổng tìm tài xế lái xe, bỗng nhiên có người túm lấy cổ tay của cô.”

 

Lúc bị người kia nắm chặt, Lâm Tử Lạp cả người toát mồ hôi lạnh.

 

“Anh là ai?” Giọng nói căng thẳng mà run rẩy theo, trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên.

 

Hà Thụy Trạch quay đầu, kéo khẩu trang xuống.

 

Lúc nhìn thấy gương mặt này, huyết sắc trên mặt Lâm Tử Lạp ngay lập tức rút cạn sạch không còn một giọt máu.

 

Anh, là anh, Hà Thụy Trạch.

 

Cô sợ hãi cái người từng giam cầm cô, người đàn ông làm tổn thương cô.

 

Cô lạnh lùng trách: “Anh buông tôi ra!”

 

Hà Thụy Trạch nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, nghiến răng nghiến lợi: “Anh không buông.”

 

Lâu lắm rồi anh mới tìm được cơ hội, làm sao có thể dễ dàng buông tay!

 

Nơi này người qua lại rất đông, thấy hai người họ giằng co nên có người dừng lại xem.

 

Lâm Tử Lạp không muốn lại bị bắt đi, kêu to: “Tôi không quen biết anh, mời anh buông tôi ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

 

Trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK