“Lúc đi có một người tài xế khác lái, lúc về là tôi lái.” Cao Nguyên trả lời.
Bạch Dận Ninh sợ anh ta mệt, trên đường đi xảy ra chuyện, nên đã gọi tài xế được chỉ định, vì thế trên đường đi anh ta ngồi trên xe nghỉ ngơi, lúc về mới lái xe, vẫn may không thấy mệt lắm.
“Tìm khách sạn cho tôi đi, tôi tắm rửa một lát.” Lâm Tử Lạp nói.
“Được.”
Đến Bạch Thành là địa bàn của bọn họ, vì thế làm chuyện gì cũng dễ dàng.
Cao Nguyên nhanh chóng sắp xếp xong khách sạn cho Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp nghỉ ngơi một lúc ở khách sạn, tắm rửa ăn mặc chỉnh tề là đã sáu rưỡi sáng.
Cao Nguyên đến đón cô, nói là Bạch Dận Ninh muốn gặp cô.
Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Hôm nay là đám cưới của anh ấy, thể nào chả gặp trong đám cưới.”
Không cần phải gặp bây giờ.
Cao Nguyên cười nói: “Tôi chỉ phụ trách truyền đạt ý, cô đừng làm khó tôi nữa, đi gặp giám đốc Bạch nhà tôi đi.”
Không đợi Lâm Tử Lạp trả lời, Cao Nguyên lại nói: “Cô Lâm không cần lo lắng, tổng giám đốc Bạch của chúng tôi đã quyết định kết hôn rồi, sẽ không làm chuyện khiến cô khó xử đâu.”
Lâm Tử Lạp gật đầu đồng ý, Cao Nguyên đã nói rõ ràng rồi, cô còn từ chối nữa thì không hay cho lắm.
Cao Nguyên lái xe đưa cô đến một vùng quê yên tĩnh, mặt trời buổi sáng vừa lên cao, không hề nắng gắt.
Sau khi xuống xe, ở bờ sông Lâm Tử Lạp nhìn thấy Bạch Dận Ninh, nơi này vào vô cùng yên tĩnh vào thời điểm này.
Cô giẫm lên đám cỏ dại mọc dài, đi đến bờ sông khắp nơi đều là sỏi đó không có lối đi, Bạch Dận Ninh không quay đầu lại cũng biết là cô đến.
“Có bất ngờ không?” Anh ta hỏi.
“Vẫn ổn, anh cũng đến tuổi kết hôn rồi mà.” Lâm Tử Lạp bình thản nói.
Cô đứng bên cạnh anh, hít không khí trong lành buổi sáng, dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Dận Ninh quay đầu nhìn cô: “Cô không tò mò người tôi kết hôn là ai sao?”
Lâm Tử Lạp nhìn anh ta rồi hỏi: “Là ai?”
Bạch Dận Ninh nhìn mặt sông: “Điều kiện nhà cô ấy rất tốt, giúp đỡ tôi trong sự nghiệp, cô biết đấy bởi vì người đàn ông hẹp hòi nhà cô khiến Bạch Thị bị tổn thất nặng nề, vì thế tôi chọn một cô gái có điều kiện gia đình khá giả làm đối tượng kết hôn.”
Con đường bê tông phía sau họ, Cao Nguyên đã lái xe rời đi từ lâu, chỉ là cách đó không xa có một con xe khác đang tiến lại gần.
Tông Khải Phong biết biết hai đứa trẻ và Tông Triển Bạch đến, muốn gần gũi với hai đứa, anh nghĩ rằng Tông Khải Phong tạm thời không về thành phố B, lần này bọn họ đi không biết bao giờ mới quay lại, nên đồng ý với ông ở lại thêm một ngày, để hai đứa trẻ ở cùng với ông, thế nên kế hoạch về thành phố B bị trì hoãn một ngày.
Vốn dĩ sáng sớm tối hôm qua đã về rồi, kéo dài đến sáng nay mới đi.
Tối qua ngủ muộn, sau khi lên xe hai đứa cũng uể oải mệt mỏi, Tông Triển Bạch ôm bé gái, lúc đi qua con đường nay, đúng lúc anh nhìn ra ngoài cửa sổ.”
Tông Ngôn Hi cuộn tròn trong lòng anh cử động rồi hỏi: “Ba ơi khi nào chúng ta mới có thể gặp mami?”
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn con gái, vỗ vỗ lưng con bé rồi dỗ dành: “Con ngủ đi, tỉnh dậy là sẽ được gặp mẹ.”
Lúc này bọn họ xuất phát, chắc trời chưa tối là có thể đến thành phố C.
Bên ngoài cửa sổ xe lướt qua hình dáng của hai con người ở bên hồ.
Lúc Tông Triển Bạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì đã đi qua đoạn đường đấy, lướt qua Lâm Tử Lạp.
Còn Lâm Tử Lạp đứng bên bờ sông hoàn toàn không biết con trai, con gái của mình và Tông Triển Bạch vừa đi qua phía sau.
Còn đang sốc vì Bạch Dận Ninh kết hôn chỉ vì sự nghiệp.
Cô hoàn toàn không đồng ý với cách làm như thế.
“Người phụ nữ mà anh cưới là người sẽ ở bên cạnh anh cả cuộc đời, sao có thể ham muốn hoàn cảnh gia đình nhà người ta tốt chứ?”
“Vậy tôi nên ham muốn điều gì?” Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn cô.
“Phải có chút cảm tình, thích người ta, nếu không cô gái cưới anh mà biết được anh chỉ vì sự nghiệp, anh không sợ sau này cô ấy sẽ hận mình sao?”