Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Bồi Xuyên không để ý tới anh ta, chỉ đứng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi ngồi vào rồi nghênh ngang mà đi.

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh ta đứng bơ vơ ở ven đường, như vậy là sao đây? Gọi anh ta tới uống rượu, sau cùng lại bỏ anh ta lại một mình.

 

“Thẩm Bồi Xuyên, tôi nhớ mặt cậu rồi đấy.” Tô Trạm thở phì phò, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì cảm thấy hình như Thẩm Bồi Xuyên không bình thường cho lắm, anh ấy rất ít khi chủ động gọi mình đi uống rượu, hơn nữa anh ấy luôn bận rộn, xuất phát từ đức tính luôn muốn gánh trách nhiệm, trước giờ anh ấy luôn cố gắng nghiêm túc làm việc, vậy mà bây giờ anh ấy lại nói về nhà ngủ? Chẳng lẽ không định đi làm sao?

 

Anh ấy trở nên khác thường như thế là do đã xảy ra chuyện gì sao?

 

Lúc nãy anh ta đã uống hai ly rượu cho nên không lái xe mà ngồi nghỉ trên cái ghế dài ở ven đường, sau đó gọi vào số của Tông Triển Bạch.

 

Tại tập đoàn Vạn Việt, Quan Kình đặt mấy bộ hồ sơ quan trọng lên bàn, hôm qua vốn dĩ đã phải ký mấy bộ hồ sơ này rồi, nhưng Tông Triển Bạch lại không đến công ty, cho nên chỉ đành dồn lại.

 

Quan Kình nói: “Không thể trì hoãn số hồ sơ này được nữa.”

 

Tông Triển Bạch liếc nhìn sang anh ta, nói: “Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à?”

 

Thần kinh của Quan Kình lập tức căng chặt, anh ta lắc đầu thật mạnh rồi nói: “Không dám.”

 

Không phải không muốn, mà là không dám.

 

Nhưng anh ta thật sự rất muốn ép buộc người này một chút, để anh biết làm việc bất kể ngày đêm sẽ mệt đến cỡ nào.

 

Tông Triển Bạch mở tập hồ sơ ra, lúc này đột nhiên chiếc di động đang đặt ở trên bàn vang lên, anh liếc nhìn sang màn hình, sau đó không bắt máy mà trực tiếp bấm vào nút màu đỏ tắt ngang.

 

Bên kia Tô Trạm thấy cuộc gọi của mình bị tắt thì sắc mặt lập tức thay đổi, mấy cái tên này làm sao vậy hả? Ai cũng như vậy hết…

 

Chẳng lẽ anh đang dính tới Lâm Tử Lạp cho nên mới cúp điện thoại của mình?

 

Tô Trạm nghĩ thầm bây giờ ngay cả Tông Triển Bạch cũng bước vào thời kỳ đắc ý nhất rồi, vợ con đều ở bên cạnh. Tình cảm vợ chồng cũng tốt, anh ta đột nhiên nảy ra ý xấu, anh không muốn bị làm phiền, vậy tôi lại càng muốn làm phiền anh. Vì thế anh ta lại gọi đi một lần nữa.

 

Nhìn hành động này của anh ta cứ như nếu cậu không bắt máy, tôi sẽ gọi đến khi điện thoại của cậu nổ luôn.

 

Di động ở trên bàn lại vang lên lần nữa. Tông Triển Bạch liếc nhìn qua, trên màn hình vẫn hiển thị số của Tô Trạm.

 

Anh bấm vào nút nghe, sau đó mở loa ngoài để hai tay rảnh rang xem hồ sơ.

 

Anh hỏi: “Có việc gì sao?”

 

Tô Trạm không ngờ Tông Triển Bạch lại bắt máy nhanh như thế, anh ta còn đang định gọi thêm mấy cuộc nữa mà.

 

Vì thế anh ta phản ứng lại không kịp, đứng hình hết hai giây rồi mới nói: “Tại sao vừa rồi lại cúp điện thoại của tôi, là do tôi gọi không đúng lúc phá hư chuyện tốt của cậu chứ gì?”

 

Quan Kình cúi mặt xuống gãi đầu, nghĩ thầm trong đầu tên này rốt cuộc là đang chứa cái gì?

 

Tông Triển Bạch không ngẩng đầu lên, chỉ khép bộ hồ sơ vừa ký xong lại, đặt sang bên cạnh rồi hỏi: “Cậu rảnh rỗi lắm à?”

 

Tô Trạm: “…”

 

Hình như anh ta thật sự là người rảnh rỗi nhất thì phải.

 

Bị Thẩm Bồi Xuyên gọi tới uống hai ly rượu xong, anh ta lại không muốn về nhà, càng không muốn tới văn phòng, như vậy có vẻ anh ta đang rất rảnh.

 

Anh ta chép miệng nói: “Có phải Thẩm Bồi Xuyên đã gặp chuyện gì rồi hay không? Tôi thấy tâm trạng của cậu ấy không được tốt cho lắm. Hôm nay cậu ấy gọi tôi ra uống rượu, chưa uống hết hai ly thì không uống nữa, tôi hỏi cậu ấy đi đâu, cậu ấy nói về nhà ngủ, một người làm việc hăng hái như cậu ấy lại nói muốn về nhà ngủ, có phải rất không bình thường hay không?”

 

Thế này rất không phù hợp với tính cách của anh ấy.

 

Tông Triển Bạch tắt loa ngoài, cầm di động lên rồi hỏi: “Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”

 

“Chắc là đang ở nhà.” Tô Trạm nói.

 

“Cậu đi tìm cậu ta rồi đưa cậu ta tới công ty.”

 

“Được rồi, vậy tôi cúp điện thoại đây.”

 

Tông Triển Bạch đặt điện thoại di động lên trên bàn, lúc này ngoài cửa truyền đến giọng của thư ký.

 

“Anh không thể vào trong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK