Bước chân cô khựng lại một nhịp, cô đứng trước bàn, không biết phải an ủi anh như thế nào.
Vào lúc này có lẽ mọi ngôn từ đều trở nên nhạt nhòa.
Anh rũ mắt, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, ánh sáng và bóng tối sâu thẳm đan xen lẫn nhau, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn, như một tờ giấy bị gió thổi bay, một sự run rẩy mạnh mẽ không thể kiềm nén nổi: “Trước đây anh đã biết thân phận của bà ấy, anh oán hận vì bà ấy đã giấu giếm, oán trách vì đã để anh ghi hận lâu như vậy, anh không muốn đối diện không muốn tha thứ… Nhưng tại sao lại không cho anh chút thời gian để anh tha thứ cho bà mà đã vội ra đi…”
Cô bước tới ôm anh, ôm thật chặt.
Bà qua đời rồi, trái tim anh lại đau đớn, đau đến cùng cực.
Chỉ cần một chút thời gian thôi: “Bà ấy để anh hận tới hơn hai mươi năm, nhưng anh chỉ cần vài ngày…”
“Sao bà ấy lại nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm biến anh trở thành đứa con bất hiếu.”
“Tại sao không đợi anh tha thứ, gọi bà một tiếng Mẹ mà đã đi rồi, một lần nữa bỏ rơi anh.”
Nửa đời trước anh sống trong oán hận, nửa đời sau lại bắt anh sống trong tự trách và hối hận sao?
Tại sao lại đối xử với anh như vậy.”
Gió bên ngoài cửa sổ ngày càng lớn khiến cho cành cây lắc lư, phát ra những âm thanh rì rầm, tạo ra vô số bóng đen trên cửa sổ.
Đồng hồ trên tường đang kêu tích tắc.
Qua một hồi lâu, rất lâu sau, chân Lâm Tử Lạp tê rần, nhiệt độ cơ thể hơi nóng, Tông Triển Bạch ôm cô lên lầu, đặt cô xuống giường, cô mơ mơ màng màng, lúc chiều bị dính mưa đã thấy có chút lạnh nhưng lại không để ý.
Nằm trên giường cô vẫn cảm thấy lạnh.
Trong mơ hồ cô nghe thấy giọng nói: “Ngủ đi.”
Cô khẽ mở mắt ra, hỏi: “Còn anh?”
Cô không nghe thấy câu trả lời nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới, mấy ngày nay cô không thể nghỉ ngơi đàng hoàng được, tới giờ thực sự đã kiệt sức.
Ý thức của cô từ từ biến mất, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong đêm khuya cô bị tiếng sét đánh làm cho tỉnh giấc.
Trong phòng rất tối, chỉ có ảnh đèn ngủ màu vàng ấm áp ở đầu giường, cửa sổ đóng chặt, có thể thấy cơn mưa nặng hạt trắng xoá đang rơi nghiêng đập vào cửa sổ qua chiếc rèm cửa.
Xung quanh không có ai, ga giường vẫn bằng phẳng, chỉ có chỗ cô nằm là bị nhăn nheo, anh vẫn chưa đi nằm, nhớ tới bộ dạng của anh lúc ở ở phòng làm việc, cô bật dậy đi tới phòng làm việc, đẩy cửa vào, bên trong trống rỗng, chỉ có tiếng mưa lộp độp bên ngoài.
Cô tìm kiếm khắp biệt uyển mà vẫn không thấy.
Cô vội vã chạy xuống gõ cửa phòng Thẩm Bồi Xuyên, đúng lúc anh cũng bị tiếng sét đánh thức mà chưa ngủ được.
Anh mở cửa, Lâm Tử Lạp đứng bên ngoài lo lắng nói: “Không thấy anh ấy đâu cả.”
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày: “Sao cơ?”
Không thấy Tông Triển Bạch đâu?
“Đợi tôi một lát để tôi thay đồ.” Anh xoay người đóng cửa đi vào trong.
Lâm Tử Lạp đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài, trời đang mưa to và rất tối, một tia sáng cũng không có, cô mở cửa ra gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, lạnh quá, cô khẽ run lên, cô xỏ dép đi vào gara thấy thiếu một chiếc xe chắc chắn anh đã ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên tới, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng liền nhíu mày: “Tuy thời tiết đang dẫn nóng lên, nhưng khi trời mưa vẫn khá lạnh, mặc ấm vào tôi đưa cô đi tìm cậu ấy.”
Cô quay lại nhìn anh: “Có lẽ tôi biết anh ấy đang ở đâu.”
Nếu vậy thì đơn giản, Thẩm Bồi Xuyên giục cô mặc đồ vào, trong đầu cô vẫn có chút mê man, hình như cô sốt rồi, nhưng giờ tìm Tông Triển Bạch vẫn quan trọng hơn.
Cô mặc áo khoác lên, rồi thay dép, Thẩm Bồi Xuyên che ô cho cô lên xe.
“Tới Thanh Viên.”
Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn cô không nói gì, lái xe đi về hướng đó.
Thành phố B trong màn đêm bị bao phủ bởi một cơn mưa lớn, điên cuồng đổ xuống.
Trên bậc thềm đá xanh của Thanh Viên có một bóng đen, hương hoa cúc quyện với mùi mưa khiến lòng người cảm thấy bùi ngùi.
Trước bia mộ hiu quạnh chỉ có một bóng người trầm mặc đứng đó, lặng nhìn di ảnh trên đá.