Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tông Triển Bạch mới lau nước mắt cho con, nhẹ nhàng lướt qua khóe mi: “Không thích em bé trong bụng mami?”

 

Lâm Huệ Tinh cúi đầu siết chặt tay không nói.

 

“Sợ em bé cướp đi tình yêu của ba và mami?” Anh nâng khuôn mặt đỏ ửng của con gái lên và hỏi.

 

Cô bé cụp mắt xuống, trên hàng mi dài có vệt nước, bé vẫn chưa nói, vì sợ ba mẹ thương em bé hơn và không cần mình.

 

Tông Triển Bạch ôm con gái vào lòng, dùng lòng bàn tay rộng rãi xoa lưng bé: “Con là con của ba và mẹ, sao ba mẹ có thể không thích con? Ba còn hận không thể đem hết thứ tốt đẹp cho con nữa.”

 

“Thật không?” Cô bé ngẩng đầu.

 

Anh hôn lên trán con: “Đương nhiên.”

 

“Nhưng nếu như mami con sinh một em gái, ba lại càng thích em gái hơn chứ gì.” Nghĩ tới em bé trong bụng Lâm Tử Lạp là em gái, Lâm Huệ Tinh lại càng đau lòng, hai mắt càng ngày càng đỏ.

 

“Tại sao ba lại thích em gái hơn? Lẽ nào con không phải con của ba sao?” Tông Triển Bạch kiên nhẫn dỗ con.

 

“Nhưng rõ ràng khi nãy ba quan tâm em bé trong bụng mami hơn.” Cô bé không tin.

 

“Ba đang lo lắng cho mami, đương nhiên cũng yêu thương em bé chưa ra đời, nhưng con biết tại sao ba phải cẩn thận như vậy không?”

 

Cô bé khụt khịt hỏi: “Tại sao?”

 

“Em bé con rất nhỏ, rất nhỏ, nếu như ba và mẹ không che chở cho em, bất cứ lúc nào em cũng có thể bỏ đi.”

 

“Bỏ đi?” Cô bé chớp mắt: “Đi đâu?”

 

Cô bé không biết bỏ đi này là gì.

 

“Chính là không tới thế giới này, chúng ta không nhìn thấy em, em cũng không nhìn thấy chúng ta.”

 

Cô bé trầm tư như thể hiểu ra điều gì.

 

Lúc này Lâm Tử Lạp đẩy cửa vào, cô bé vừa nhìn thấy mẹ đã vùi đầu trong lòng Tông Triển Bạch không nhìn Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp lại gần nắm tay con gái. Cô bé muốn rụt lại nhưng Lâm Tử Lạp nắm rất chặt nên không buông được.

 

Mắt bé lại đỏ hoe.

 

Cô lấy tay con đặt lên bụng: “Tiểu Hi, trước đây con cũng ở trong bụng mami như thế này.”

 

Cô bé nắm chặt tay không muốn chạm.

 

“Biết không? Con và anh trai là hai đứa trẻ không được đón chào, không được chúc phúc.”

 

Cô bé khóc rồi, không khóc to mà nằm trong lòng Tông Triển Bạch thút thít.

 

“Nhưng vẫn là bé cưng của mami, có các con mami mới cảm thấy mình đang sống, trái tim còn có thể đập. Có các con mami mới biết mami sống vì điều gì, là vì có hai đứa mà thế giới của mami mới tràn đầy màu sắc…”

 

Tông Triển Bạch ngước mắt nhìn cô, trong mắt là cảm xúc khó nói thành lời và đau lòng.

 

Khi cô cần có người ở bên chăm sóc thì anh lại không ở bên cô.

 

Khi đó, một mình cô sinh các con chắc chắn rất khó khăn.

 

Nắm đấm nhỏ bé của Lâm Huệ Tinh thả lỏng.

 

Giọng Lâm Tử Lạp càng thêm dịu dàng: “Cho dù sau này mẹ có rất nhiều em bé nữa nhưng cũng không ai thay thế được Tiểu Nhuỵ và Tiểu Hi, vì có các con mới có mẹ của bây giờ.”

 

Cô bé nghẹn ngào quay đầu nhìn cô.

 

Lâm Tử Lạp đưa tay lau nước mắt cho cô bé, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tiểu Nhuỵ là cục cưng của mẹ, mẹ hy vọng con khoẻ mạnh trưởng thành, hy vọng con sẽ là một cô bé kiên cường, dũng cảm, vì ba và mẹ không thể ở bên con cả đời được. Thế giới này rất muôn màu, cũng có rất nhiều con đường mà con phải tự bước đi. Mẹ yêu con nên mới nghiêm khắc với con.”

 

Lâm Huệ Tinh buông tay, sờ bụng dưới của cô, vì vẫn còn quá nhỏ nên gần như không cảm nhận được gì, cô bé hít hít mũi: “Trong này thật sự có em bé sao?”

 

Lâm Tử Lạp cúi đầu, ánh mắt chan chứa vẻ dịu dàng, cô ôm lấy con gái: “Đúng thế, Tiểu Nhuỵ cũng lớn lên trong bụng mẹ thế này, lớn lên từng chút từng chút một.”

 

Bé con tò mò, đưa tay vuốt ve nhưng vẫn không cảm nhận được gì.

 

“Sau này Tiểu Nhuỵ sẽ làm chị, em bé sẽ rất nhỏ, cần Tiểu Nhuỵ bảo vệ mới có thể lớn lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK