Ông ta bò đến cạnh giường kéo vạt áo của Trang Kha Nguyệt: “Con trai?”
“Lúc ông đuổi tôi đi, tôi đã mang thai.” Trang Kha Nguyệt dừng lại, nhìn Lâm Viên Trung: “Nhưng tôi chịu sự kích động trong thời gian mang thai, nó là đứa trẻ bị mắc chứng trầm cảm……”
Nghĩ đến cái chết của con trai, đến bây giờ trái tim của Trang Kha Nguyệt vẫn còn đau.
Nên nói là trước giờ bà chưa từng quên nỗi đau mất con trai.
Không phải vì Lâm Tử Lạp, bà sẽ không sống đến ngày hôm nay.
Lâm Viên Trung mở miệng, nhưng lại không nói lời nào, ông ta từng có con trai, nhưng chết rồi?
Lúc đưa Trang Kha Nguyệt đi, Thẩm Tú Tình nói bà ta mang thai con trai ông mới hạ quyết tâm đuổi bà đi.
Nhưng ông không biết, Trang Kha Nguyệt mang thai, còn là một đứa con trai.
Lúc này Lâm Viên Trung thấy hối hận.
Ông là đàn ông, sẽ muốn có một người con trai.
Bây giờ Trang Kha Nguyệt nói cho ông biết, ông từng có một người con trai, không phải đứa con trong bụng Thẩm Tú Tình, chưa chào đời đã mất rồi mà đã từng đến thế giới này, từng nhìn thấy thế giới xung quanh, vậy mà ông hoàn toàn không biết.
Hổ dữ không ăn thịt con, ông có tàn nhẫn thế nào, nhưng lúc này trong thâm tâm cũng cảm thấy vô cùng ăn năn hối hận.
Nhìn Lâm Viên Trung đau khổ, Trang Kha Nguyệt cười: “Nhìn thấy ông chẳng sống được bao lâu nữa, tôi sẽ nói thêm cho ông một bí mật, thực ra Ngôn Ngôn không phải là con gái của ông.”
Lâm Viên Trung trợn tròn mắt, bà, bà ta nói cái gì, Lâm Tử Lạp không phải con gái của ông ta?
“Bà, bà phản bội tôi…..” Ông đã bị cắm sừng từ lâu?
Trang Kha Nguyệt cố ý không giải thích, vì muốn nhìn thấy ông đau khổ.
“Con đàn bà đê…..đê tiện……” Tay của Lâm Viên Trung đột nhiên buông xuống, trút hơi thở cuối cùng, mắt của ông ta vẫn mở, không can tâm, chết không nhắm mắt.
Trang Kha Nguyệt lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc, nếu không phải anh trai bà mắc bệnh hiểm nghèo, qua đời lúc còn trẻ tuổi, bà sẽ mang theo gia sản để gả cho Lâm Viên Trung sao?
Vốn dĩ bà tưởng Lâm Viên Trung là chồng của bà, không ngờ rằng ông ta căn bản không phải con người.”
Mẹ không hối hận.” Đến tận bây giờ, Trang Kha Nguyệt vẫn không thấy bản thân mình có lỗi, bây giờ Lâm Viên Trung chết rồi, ngược lại bà cảm thấy rất vui sướng.
Lâm Tử Lạp nhìn Trang Kha Nguyệt rất lâu mới lên tiếng: “Mẹ có từng nghĩ, đây là phạm pháp, có từng nghĩ đến con phải làm sao không?”
“Mẹ đã từng nghĩ.” Lúc đó Trang Kha Nguyệt nghĩ, nếu không bị điều tra ra, bà sẽ tiếp tục giúp cô chăm sóc con, nếu như bị phát hiện ra, bà sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật, đương nhiên sẽ không thể giúp cô chăm sóc con được nữa: “Cứ cho là không có mẹ, con vẫn có thể sống tốt, mẹ thấy Tông Triển Bạch cũng tốt, dù sao con cũng sinh hai đứa cho cậu ta rồi, nể tình con cái, cậu ta sẽ đối xử tốt với con.”
Hai tay Lâm Tử Lạp nắm chặt lại: “Vì thế mẹ đã nghĩ hết cho con rồi sao?”
“Mẹ xin lỗi.” Ngoài câu nói này ra Trang Kha Nguyệt không biết bản thân có thể nói gì nữa.
Trong lòng Lâm Tử Lạp nhiều cảm xúc đan xen, cô cố gắng kiềm chế mới không rơi nước mắt trước mặt Trang Kha Nguyệt: “Hai ngày trước, Tiểu Hi và Tiểu Nhụy còn nói nhớ mẹ, mẹ bảo con sau này phải nói thế nào với chúng đây? Nói với chúng, bà ngoại của chúng là một kẻ giết người sao?”
Ba từ kẻ giết người khiến mặt Trang Kha Nguyệt biến sắc.
Lâm Tử Lạp nhận ra mình đã nói sai, nhưng mà lời nói đã nói ra không thể rút lại được nữa, bản thân cô cũng cảm thấy rất xót xa ân hận.
“Sau này hãy sống thật tốt.” Nói xong Trang Kha Nguyệt đứng dậy, bà đi đến cửa, đặt tay lên nắm cửa, không kéo ra ngay, mà cứ đứng im lặng như thế, một lúc sau mới lên tiếng: “Chuyện đã ra nông nỗi này rồi, không còn đường lui nữa, con không cần trách mẹ, mẹ đã nhận lời chăm sóc tốt cho con nhưng mẹ không làm được, thực sự xin lỗi con.”
Lâm Tử Lạp hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa trong lời nói của bà ấy, chỉ một mực tự trách mình.
Nếu như cô quan tâm Trang Kha Nguyệt nhiều hơn thì sẽ nhận ra tâm tư của bà ấy, sẽ không gây ra lỗi lầm lớn như thế.
Vốn dĩ cô có cơ hội khuyên ngăn, nhưng bây giờ……
Lâm Tử Lạp ôm mặt khóc, cho dù tòa phán thế nào thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Vốn dĩ bà ấy có thể có tuổi già an nhàn, chỉ vì báo thù Lâm Viên Trung, mà phá hoại cuộc sống hạnh phúc sau này của bản thân.