Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội tâm cô ta lại xuất hiện những suy nghĩ rối rắm.

 

Cô ta cười ha ha: “Quả nhiên tôi là người nhà họ Cố, vấn đề muốn hỏi cũng không giống với người khác, đúng không?”

 

Lâm Tử Lạp không cảm thấy điều này có liên quan gì đến người nhà họ Cố.

 

Đây là suy nghĩ và giác ngộ của mỗi người.

 

Mẹ chồng Bạch Dận Ninh, ông ba của nhà họ Cố và Cố Huệ Nguyên đều hiểu rõ, về sự việc lúc đầu họ không hề nhúng tay vào nhưng đều biết rõ, ai đúng ai sai.

 

“Cô nói đi, cô tới tìm tôi là muốn làm gì?” Lâm Tử Lạp nhìn cô ta, hỏi.

 

“Tôi chỉ tới thăm cô thôi.” Cô ta nhàn nhạt nói: “Quan Kình rất trung thành với chủ tịch Tống.”

 

Lâm Tử Lạp híp mắt, cô ta có ý gì?

 

Cô ta có quan hệ với Quan Kình?

 

“Tôi cảm thấy hôm nay tôi tới tìm cô là rất đúng, tôi đã được làm cho thông suốt hết rồi, vốn dĩ tôi còn cảm thấy bản thân rất ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình, nhưng sau khi nghe lời cô nói, tôi cảm thấy tôi không có lỗi với ai cả.” Cô ta đứng dậy, nói ra lời sâu trong đáy lòng: “Chuyện trước đây tôi làm với cô, tôi thành thật xin lỗi.”

 

“Tôi hiểu, nếu như tôi là cô tôi cũng có thể sẽ ôm tâm lý báo thù thôi. Cho dù bọn họ  có làm gì sai, máu mủ tình thâm cũng không thể nào thay đổi được, cô đau lòng cho người thân mình cũng là điều rất bình thường.”

 

“Cảm ơn cô đã hiểu.” Cố Huệ Nguyên không ngờ người phụ nữ này lại thấu tình đạt lý đến vậy, lúc trước cô ta cảm thấy cô ấy chỉ được cái xinh đẹp mà thôi.

 

Bây giờ cô ta nhận ra, trên người phụ nữ này rất có hào quang.

 

“Sau này nếu như có cơ hội gặp mặt, hy vọng có thể trở thành bạn với cô.”

 

Cô ta đưa tay ra: ‘Có thể bắt tay với cô không?”

 

Lâm Tử Lạp đưa tay ra nắm lấy tay cô ta, rất nhanh sau đó đã thu tay lại.

 

“Hôm nay chỉ có thế thôi, tôi đi trước nhé.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu.

 

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Huệ Nguyên đã đến nhà tù, nhưng cô ta không gặp Cố Bắc.

 

Để phòng tránh chuyện như lần trước xảy ra, không ai có thể gặp anh ta nữa.

 

Cô ta viết một bức thư, nhờ người đưa vào trong.

 

Sau đó cô ta theo kế hoạch, đi đến khách sạn.

 

Thế nhưng cô ta lại đến muộn mất.

 

Vốn dĩ Tông Triển Bạch muốn nợ máu trả bằng máu, không, phải hung ác hơn cả kế hoạch của Cố Huệ Nguyên nữa.

 

Cố Huệ Nguyên chỉ muốn hãm hại anh ngủ với người phụ nữ khác.

 

Tông Triển Bạch là người biết thời biết thế, anh theo kế hoạch, đưa bốn tử tù trong nhà tù để vào một căn phòng, hãm hại cô ta tội giết người.

 

Không phải Tông Triển Bạch ra tay tàn độc, thực tế người phụ này mang theo tâm lý báo thù quá mạnh, không triệt để tiêu diệt cô ta, anh không thể yên ổn sống qua ngày được.

 

Lâm Tử Lạp lại đang mang bầu, anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.

 

Anh và Thẩm Bồi Xuyên đã sắp xếp sẵn một kế hoạch, đợi Cố Huệ Nguyên xuất hiện theo đúng dự đoán, thế nhưng cô ta lại không nói thời gian mình xuất hiện với Quan Kình.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Có phải cô ta đang lừa anh không đấy?”

 

Quan Kình nói chắc nịch: “Không đâu.”

 

Anh vừa nói xong, Cố Huệ Nguyên liền xuất hiện ở cửa.”

 

Căn phòng này ở ngay bên cạnh căn phòng mà Cố Huệ Nguyên có ý định hãm hại Tông Triển Bạch.

 

Khi Thẩm Bồi Xuyên vừa đi ra để xem tình hình, vẫn còn chưa khóa cửa lại thì Cố Huệ Nguyên đã lập tức đẩy cửa.

 

Cô ta trông rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ.

 

Trong thâm tâm cô ta biết rất rõ là Tô Trạm đã bán đứng mình, tiết lộ toàn bộ kế hoạch của mình cho Tông Triển Bạch.

 

Cô ta biết. có thể có cả một biệt đội đang chờ cô ta ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK