Cả người Trang Kha Nguyệt cứng lại: “Con, có phải con biết điều gì đúng không?”
Cô không dám để lộ những cảm xúc thật khi ở nhà, nhưng giờ phút này lại thể hiện ra ở trước mặt Trang Kha Nguyệt.
Cũng không chú ý nghe lời nói của Trang Kha Nguyệt.
Cô đang nghĩ về chuyện hai người Trình Dục Tú và Tông Triển Bạch đã bỏ lỡ trong cuộc đời này.
Trang Kha Nguyệt thở dài một cái: “Ngôn Ngôn, mẹ vẫn luôn coi con như là con gái ruột, lúc đầu mẹ cũng không có cách nào khác, ba của mẹ trước khi cưới đã có con riêng, thân phận mẹ của ông ấy không thể nào nói ra, ông ấy cũng là con riêng, không lộ mặt ra trước mọi người, không có ai biết ông ấy là người của nhà họ Trang…”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”Lâm Tử Lạp lau mặt, sao cô lại nghe không hiểu, cô đưa tay lên sờ trán Trang Kha Nguyệt, chẳng lẽ là bệnh tâm thần tái phát?
Trang Kha Nguyệt gỡ tay cô xuống: “Mẹ rất ổn, con vừa mới nói cái gì mà người thân ở ngay trước mắt mà không biết, điều thống khổ nhất, không phải là đã biết thân thế của mình rồi sao?”
Lâm Tử Lạp ngồi ở mép giường không nhúc nhích, cảm giác như đầu óc trống rỗng, hai mắt đăm đăm nhìn Trang Kha Nguyệt, mãi hồi lâu sau mới có thể nói ra: “Con, thân thế gì cơ? Mẹ là mẹ con, Lâm Viên Trung là ba của con.”
“Lâm Viên Trung không phải ba của con.”Mặc dù Lâm Viên Trung đã chết, nhưng nỗi hận thù với người đàn ông kia cũng không biến mất, càng cảm thấy ông ta không xứng được Lâm Tử Lạp gọi là ba.
Nói đến mức này, Trang Kha Nguyệt cũng không muốn lừa gạt cô nữa, nàng kéo Lâm Tử Lạp tay: “Ngôn Ngôn, ba con tên Trang Tử Ý, là anh cùng cha khác mẹ của mẹ, thân phận của ông ấy chỉ có người trong nhà biết…”
Lâm Tử Lạp trong phút chốc đứng lên: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy, con là con gái của mẹ, Trang Tử Ý gì đó con chưa nghe nói đến, cũng chưa từng thấy mặt.”
Trong lúc nhất thời cô không có cách nào tiếp nhận.
“Ngôn Ngôn.”Trang Kha Nguyệt biết có thể chuyện này quá đột nhiên, cô chưa thể tiếp nhận, không khỏi thở dài một hơi, bà lại cứ nghĩ cô đã phát hiện, mới nói cho cô biết, không ngờ rằng cô cũng không biết.
“Chắc chắn là mẹ đã mệt rồi, mẹ nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, con phải đi về rồi, Tiểu Hi và Tiểu Nhị vẫn chờ con quay về.” Lâm Tử Lạp cũng không muốn nghe, cô mau chóng đi ra ngoài.
Trang Kha Nguyệt cũng không miễn cưỡng: “Lúc nào con muốn biết, cứ đến tìm mẹ, dây chuyền trên cổ con chính là do mẹ ruột con để lại cho con.”
Động tác nắm chốt cửa của Lâm Tử Lạp hơi dừng lại, rồi sau đó nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Cô đi rất nhanh, vệ sĩ đi theo: “Cô chủ đi chậm một chút.”
Lâm Tử Lạp dường như không nghe thấy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô không muốn nghe bất kì điều gì từ Trang Kha Nguyệt.
Lúc lên xe cô còn nói: “Mau chóng rời khỏi nơi này đi.”
Tài xế nổ máy xe, vệ sĩ lo lắng nhìn cô nói: “Cô chủ không sao chứ?”
Lâm Tử Lạp tỉnh người, lắc đầu một cái: “Không sao đâu.” Dường như là nghĩ đến cái gì lại bổ sung một câu: “Chuyện hôm nay đi ra ngoài, mọi người đừng nói cho bất kì ai, có nghe hay không?”
Tất cả tài xế và vệ sĩ đều lên tiếng đáp lại: “Vâng”.
Dọc theo con đường này cô luôn cảm thấy hoảng hốt, giống như mình đang mơ một giấc mơ không có thật.
Cô trở lại biệt thự rồi đi lên tầng, vào trong phòng vệ sinh thấm ướt một cái khăn vuông, nằm ở trên ghế salon, đắp lên trên trán.
Nhất định là cô đang lên cơn sốt nên đầu óc không được tỉnh táo, nên mới bị ảo giác thính giác.
Trang Tử Ý là ba của cô? !
Cô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, làm sao có thể chứ?”
Cô vô cùng muốn mình yên tĩnh lại, nhưng trong lòng lại càng hoảng sợ hơn, nỗi lo đó như đâm chồi bén rễ, không có cách nào lắng xuống, thậm chí không thể nào suy nghĩ được bình thường.
Nghĩ đến câu nói của Trang Kha Nguyệt, cô đưa tay sờ đến sợi dây chuyền trên cổ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt.
Qua hồi lâu, cuối cùng cô cũng không thể chiến thắng lòng hiếu kỳ của mình, ngồi dậy, để khăn ướt trên trán xuống bàn, lấy dây chuyền trên cổ xuống.
Kiểu dáng đơn giản, đến mặt dây cũng không có, cô giơ ra ánh sáng, cũng không nhìn ra có điểm gì đặc biệt.
Điều duy nhất có thể xác định chính là chất liệu của sợi dây chuyền này là bạc có độ tinh chế cao, lúc giơ ra ánh sáng vẫn rất trắng, không hề giống một món đồ cũ.
Lúc cô định tiếp tục đeo lên cổ, cô phát hiện có những chữ nhỏ ở phần nút cài vì quá nhỏ nên không đọc được, cô đứng dậy đi tới cửa sổ đưa nó về phía ánh sáng, lúc đó cô mới nhìn rõ bên trong viết những chữ gì: hx.08.ZA0102.