Chương 166:
“Cái gì?” Lâm Tử Lạp ngước lên nhìn anh.
Nhưng cũng rất nhanh hiểu ra điều anh nói.
“Lúc trước khi chúng ta gặp nhau bà ấy nói khi nào ra mắt thì mời bà ấy…”
“Cho nên tôi liền bảo bà ấy tới?” Giọng anh trở nên ảm đạm khác thường: “Biết bà ấy là ai không?”
Lâm Tử Lạp nặng nề, hai tay nắm chặt thành quyền: “Biết.”
“Biết mà vẫn qua lại với bà ấy?” Lần này anh không giấu diếm sự bất mãn của mình, sự khó chịu, thất vọng của mình.
“Bà ấy không phải người xấu…”
“Cô quen bà ấy bao lâu rồi?” Tông Triển Bạch cười lạnh: “Bà ấy cho cô lợi ích gì để mua chuộc được cô?”
Ánh mắt anh nhìn xuống tay cô, anh chưa từng thấy cô đeo vòng tay, cùng lắm đồng hồ là trang sức duy nhất của cô, chiếc vòng ngọc bích này ở đâu ra?”
“Bà ấy cho cô à?”
Lâm Tử Lạp giấu tay sau lưng nhưng bị Tông Triển Bạch kéo lại, lườm chiếc vòng ngọc: “Cô thích thứ như thế này à?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không thích.”
“Thế sao còn nhận?”
“Không nhẫn tâm từ chối.”
Một ngọn lửa ẩn sâu trong mắt anh, từ từ có xu hướng bùng lên.
“Bà ấy rất đáng thương sao? Không nhẫn tâm từ chối?”
“Không phải.” Trong không khí lúc đó, ánh mắt của Dục Tú khiến cô không thể từ chối.
“Có lẽ lúc đầu bà ấy cũng có nỗi niềm khó nói.” Lâm Tử Lạp thử thay Dục Tú giải thích.
Tông Triển Bạch cười lạnh: “Cô mới quen bà ấy bao lâu? Lại dám thay bà ấy xin tha?”
“Chính thức gặp nhau hai lần, quen biết chưa lâu, nhưng tôi cảm giác bà ấy không phải người xấu.”
Lửa giận trong mắt Tông Triển Bạch dường như muốn bộc phát ra ngoài, thiêu chết người phụ nữ trước mặt, cô vậy mà luôn miệng cầu xin cho Dục Tú.
Giọng nói của anh như cơn gió lạnh lẽo cắt da cắt thịt: “Trả lại cho bà ấy, cô thích cái gì tôi đều mua cho cô hết.”
“Được.” Lâm Tử Lạp sẵn sàng đồng ý, vật này cô vốn dĩ không định nhận tuy là giá trị không thấp, khi đó là cô không nhẫn tâm từ chối thôi.
Thái độ của Lâm Tử Lạp làm anh bớt giận: “Sau này không được gặp bà ấy nữa.”
“Được.” Lâm Tử Lạp lại thẳng thừng đồng ý.
Cô không cảm thấy Dục Tú xấu xa, thậm chí còn thấy bà ấy là người tốt, nhưng trong mối quan hệ với Tông Triển Bạch thì cô không muốn qua lại với bà quá nhiều.
Ít nhất cô cũng không chủ động đi gặp bà ấy.
Sự giận dữ của Tông Triển Bạch đều đã tiêu tan, anh ôm chầm lấy cô, đôi tay giống như chiếc kìm sắt ôm cô thật chặt, Lâm Tử Lạp bị kẹp chặt đến mức muốn ngạt thở.
Đẩy anh ra: “Anh muốn siết chết tôi à?”
“Ừm, siết chết cô thì không, chỉ làm tôi tức thôi.” Tuy miệng anh nói thế nhưng tay cũng thả lỏng ra.
Hô hấp trở lại, Lâm Tử Lạp chậm rãi nói: “Thẩm Tú Tình sao lại xuất hiện ở đây được?”
Cô thấy được sự bất thường trong chuyện này.
“Liệu có liên quan đến Lâm Viên Trung không?” Vì Lâm Viên Trung xuất hiện cô ta mới xuất hiện.
“Không thể.” Tông Triển Bạch nhếch môi, Lâm Viên Trung cũng là người vô tình, năm đó ông ta đã bỏ Thẩm Tú Tình, làm sao có thể sử dụng một con cờ không tồn tại.
Khi đã vứt bỏ thì Lâm Viên Trung sẽ không muốn nhặt lại.
Hai người đó không thể hợp tác với nhau được.
Lâm Tử Lạp nhớ Thẩm Tú Tình năm đó với sự việc ngày hôm nay, nhíu mày: “Không phải cô ta ở bên trong sao? Làm sao lại ra ngoài được?”
Tông Triển Bạch giơ tay lên, lòng bàn tay vẫn còn vết sẹo mờ, khi đó bị thương ra sao đến giờ anh vẫn nhớ rõ, khi đó Thẩm Tú Tình ám sát anh, bộ dạng lao tới của Lâm Tử Lạp.
Điên dồ hơn cả tưởng tưởng, cũng khiến anh ghi nhớ cô sâu sắc hơn.
“Tôi sẽ điều tra rõ.” Ánh mắt anh trở nên sắc bén.
Lần ám sát trước, anh đã dùng vài thủ đoạn, cho Thẩm Tú Tình một bản án vô thời hạn, không ai bảo lãnh thì cô ta không thể ra ngoài.
Sự việc hôm nay rất rõ ràng mới chỉ là bắt đầu, còn cô ta là tiên phong.
“Hai người này vẫn chưa thấy ra.”
“Ừm.”
Cốc cốc.
Sau một hồi gõ cửa là giọng của Tần Nhã: “Chị Lâm, màn catwalk đã bắt đầu, tới lượt cô lên sân khấu rồi.”
Không phải cô đi catwalk mà là lên phát biểu với tư cách là bà chủ.
“Được.” Cô đảo mắt nhìn Tông Triển Bạch: “Tôi phải đi rồi, anh chắc không thích nơi này nên có việc thì anh cứ đi còn không thì cứ nghỉ ở đây một lúc.”
Tông Triển Bạch ừm một tiếng.
Lâm Tử Lạp định cất bước đi thì…
“Đợi đã.”