Lâm Tử Lạp nhìn cô ấy một cái, đặt điện thoại lên chăn, xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua phòng của con gái, cô nhìn qua cánh cửa đang mở một nửa, thấy con bé đang lấy hết tất cả đồ chơi yêu thích của mình cho Diêu Thanh Thanh xem, mấy cái đó chủ yếu là búp bê vải, các món đồ lặt vặt.
Diêu Thanh Thanh ngồi ở một bên giường, cười cười, không thấy cô ấy tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Hai người có vẻ rất hợp nhau.
Lâm Tử Lạp cũng không đi vào quấy rầy hai người, khép cửa lại sau đó xoay người đi lên lầu.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn vào bên trong cũng không thấy ai, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại thì nghĩ thầm chắc anh đang tắm rửa bên trong, cô ngồi lên giường, mở điện thoại di động mới ra sau đó lắp sim cũ của cô vào, sau khi mở điện thoại lên thì vào Weibo.
Tìm kiếm hàng đầu của Weibo có một tin hot, tiêu đề là “Chủ tịch tập đoàn Vạn Việt có bạn gái.”
Cô bấm vào, cô và Tông Triển Bạch ở trung tâm thương mại bị chụp khá nhiều ảnh, bọn họ cũng tạo hình động.
Trong phần bình luận cái gì cũng có, có người khen cô xinh đẹp, có người nói cô thủ đoạn, có tâm kế, có bình luận dễ nghe có bình luận khó nghe.
Cô rất buồn bực, Tông Triển Bạch không phải ngôi sao nổi tiếng, tại sao có nhiều người chú ý đến cuộc sống cá nhân của anh ấy như vậy?
Cô muốn chờ Tông Triển Bạch đi ra nhưng mà từ nãy đến giờ trong nhà tắm không nghe tiếng nước, cũng không có ai đi ra, cô đứng lên đi qua đó, lúc này mới phát hiện cửa phòng tắm cũng không có khóa.
Cô đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng tắm, cửa vừa hé ra một khoảng trống đã thấy Tông Triển Bạch đang đứng trước bồn rửa tay, trên người mặc quần áo ở nhà, trong phòng tắm vẫn còn mùi sữa tắm, rõ ràng là đã tắm xong rồi.
Cô muốn nhìn xem anh đang làm cái gì, nhưng mà anh rất cao che hết bồn rửa tay.
Thấy vậy cô đẩy cửa vào hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?””
Tông Triển Bạch sững người, quay đầu lại: “Em sao lại lên đây?”
“Em không thể đến sao?” Cô hướng người mình vào trong bồn rửa mặt xem, cô cảm giác hình như anh rất sợ cô nhìn thấy, Tông Triển Bạch dùng thân thể che chắn tầm nhìn của cô: “Ngày hôm nay khách đến nhà chơi, em không đi tiếp đãi người ta sao?”
“Con gái của anh đang tiếp khách.” Lâm Tử Lạp ngửa đầu nhìn anh, anh càng không để cho cô xem, Lâm Tử Lạp lại càng muốn xem: “Sao em lại cảm thấy anh đang chột dạ nhỉ?”
Tông Triển Bạch ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: “Anh đâu có gì chột dạ đâu.”
“Nếu không có thì tránh ra đi.” Lâm Tử Lạp vừa nói vừa đưa tay đẩy anh ra, trong bồn rửa ngâm chiếc áo lót mà hôm nay đã mua ở cửa hàng.
Tông Triển Bạch: “…”
Không khí dừng lại vài giây.
Bỗng Lâm Tử Lạp cười phá lên.
Tông Cảnh Hạo xụ mặt: “Em cười cái gì?”
Cả người Lâm Tử Lạp dựa vào khung cửa, ôm bụng tiếp tục cười.
Ôi chao, người đàn ông này thật là dễ thương.
Tông Triển Bạch…
“Đi ra ngoài!” Anh nghiêm mặt lại.
Lâm Tử Lạp kiềm chế lại tránh không phát ra tiếng cười, nhưng vẫn là không nhịn được, vừa nói vừa cười: “Em không cười.”
Tông Triển Bạch mặc kệ cô, quay người tiếp tục giặt.
Trong tay anh đang cầm áo lót của phụ nữ rõ ràng là rất mập mờ, nhưng giờ khắc này một chút xấu hổ cũng không có, Lâm Tử Lạp chưa từng nghĩ rằng anh sẽ tự mình đi giặt áo lót cho cô.
Có một chút cảm động từ trong đáy lòng.
Cô khẽ ôm lấy cái eo rắn chắc của anh từ phía sau, trán của cô tựa lên tấm lưng dài rộng của anh, Tông Triển Bạch hơi sững người, rất nhanh anh khôi phục lại vẻ tự nhiên, quay đầu lại nhìn cô một cái: “Ngày mai mặc cho anh xem?”
Lâm Tử Lạp siết chặt thêm vòng tay, ừ một tiếng.
Đáp án này làm cho Tông Cảnh Hào rất hài lòng.
Đúng là không uổng phí công sức.
“Ông xã.” Lâm Tử Lạp nũng nịu gọi anh.