Cô đọc được một đoạn văn kết hôn thời cổ đại từ trong một cuốn sách, cô đã bị trang phục cưới trong đó thu hút.
“Áo cưới trắng” là trang phục cưới đang lưu thông trên thế giới hiện nay, là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi khi kết hôn.
Màu trắng tinh khiết tượng trương cho tình yêu hồn nhiên, trong sáng.
Thật ra đây không phải ngụ ý ban đầu, mà là lời giải thích của con người thời đại sau này. Ngược dòng tìm hiểu nguồn gốc của váy cưới màu trắng thì nó được bắt đầu từ thời đại Rome, bởi vì lúc đó màu trắng tượng trưng cho sự vui mừng, chỉ đơn giản là như vậy, cũng như màu đỏ của nước mình là màu sắc vui mừng.
Xét về mặt thị giác, Lâm Tử Lạp cảm thấy màu đỏ càng thể hiện rõ sự náo nhiệt vui mừng hơn.
Màu đỏ, nhiệt tình trào dâng, kiều diễm như lửa, trầm lắng mà sôi động, theo cô thấy thì váy cưới màu trắng càng có thể thể hiện tâm trạng của một người khi bước vào cung điện hôn nhân, nó tích cực nhiệt thành, lại có một ao ước mịt mờ.
Theo cô thì khoảnh khắc vừa mới bước vào cung điện hôn nhân sẽ có tâm trạng thế này, có mơ ước, có chờ mong, cũng có sự nhiệt tình.
Lần này cô làm một bộ sưu tập gồm mười hai bộ, toàn bộ thiết kế đều dựa trên nền trang phục cưới cổ đại, kết hợp với một vài yếu tố hiện đại. Mỗi một bộ đều mang kiểu dáng khác nhau, cách thêu cũng khác nhau, nhưng chất vải chủ yếu lại cùng một loại.
Sợi Hương Vân kết hợp cùng các loại thêu, váy cưới cổ đại hoà hợp cùng nguyên tố hiện đại, một kiểu dáng và biểu tượng hoàn toàn mới, cô gọi bộ sưu tập này là phong cách Trung Quốc kiểu mới.
Cô phát hiện gần đây trong nước đang rất phổ biến đồ gia dụng mang phong cách Trung Quốc kiểu mới, cho nên từ sâu bên trong mỗi con người vẫn có tình cảm sâu đậm với những thứ mà tổ tiên để lại.
Cô không những muốn sợi Hương Vân đi vào cuộc sống của mọi người một lần nữa mà còn muốn làm rạng rỡ truyền thống văn hoá này. Cô có quan hệ rộng, muốn tổ chức một buổi biểu diễn trang phục mới trên quốc tế là điều không khó, việc cô cần làm bây giờ là thiết kế bộ sưu tập này thật hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhất định phải rực rỡ trên sân khấu quốc tế.
Trong quá trình chế tác, cô gặp không ít vấn đề, thời gian này, cô vẫn luôn nghiên cứu những thứ này. Mặc dù hơi mệt nhưng rất dồi dào năng lượng, thi thoảng rảnh rỗi cũng sẽ nhớ tới người kia, nhưng phần nhiều thời gian cô sẽ giải quyết vấn đề, đi sâu nghiên cứu, thử nghiệm nhiều lần, kiểu dáng cũng căn cứ vào sự thay đổi của các kiểu hoa văn, cho nên thời gian thấm thoát trôi qua.
Đêm nay cũng vậy, cô đọc sách, đọc mãi đọc mãi rồi dựa vào giường ngủ thiếp đi, trong tay vẫn cầm quyển sách.
Trời sáng vẫn chưa tỉnh lại.
Bây giờ hai con cô càng ngày càng độc lập, gần như không cần người khác phải giúp, tự mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng.
Tần Nhã sáng sớm đã qua phòng Lâm Tử Lạp ngó xem thế nào, biết đêm qua cô ấy lại thức đêm đọc sách thì không gọi nữa. Cô mặc quần áo ở nhà rộng rãi, váy dài hai dây, tóc không chải chuốt gọn gàng mà buông xoã tuỳ ý hơi rối, nhưng lại tăng thêm đôi phần vẻ đẹp lười biếng. Cô vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, nhà có đặt sữa buổi sáng, mỗi ngày đúng bảy giờ sẽ đưa tới, loại sữa này rất tươi, không thêm bất kỳ chất phụ gia gì, tương đối lành mạnh, chỉ là mùi vị không được ngon như làm gia công.
Cô vừa làm trứng ốp lếp vừa cho bánh sanwich vào máy nướng bánh, hai nhóc con thức dậy cũng đã chạy vào, nói rằng muốn giúp cô.
Tần Nhã nhíu mày: “Các cháu có thể làm gì?”
“Giúp cô chuẩn bị bữa sáng đó!” Tông Ngôn Hi đưa tay muốn giúp cô chiên trứng ốp lếp. Thấy các bé nhiệt tình như vậy nên Tần Nhã cũng không tiện đả kích, nhưng việc nguy hiểm cũng không thể để các bé làm được, vì vậy cô bèn giao cho hai bé việc mà các bé có thể làm: “Ngôn Hi, cháu lấy sữa ở ngoài cửa vào đây, Ngôn Thần phụ trách nướng bánh.”
Tông Ngôn Hi rất tích cực, chạy ra ngoài bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, Tông Ngôn Thần đứng trước máy nướng bánh, nhìn bóng lưng Tần Nhã đang gọt hoa quả rồi hỏi: “Cô Tần Nhã, mỗi lần cháu nhìn cô đều cảm thấy như đang nhìn một người khác.”
Mặt Tần Nhã đã thay đổi, cô này cũng tên là Tần Nhã, nhưng không phải diện mạo ban đầu, giọng nói cũng không phải giọng trước kia.
Trong vụ nổ, dây thanh quản của cô bị tổn thương nên diện mạo và giọng nói đều thay đổi, vì thế Tông Ngôn Thần mới cảm thấy cô Tần Nhã này khiến bé rất không quen.
Tần Nhã không quay đầu lại, đặt hoa quả đã gọt xong vào đĩa rồi hỏi: “Vậy cô của bây giờ đẹp hay cô của trước kia đẹp hơn?”
Tông Ngôn Thần chống má suy nghĩ, hơn nữa còn rất nghiêm túc: “Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì trông cô bây giờ đẹp hơn, nhưng cháu vẫn thích dáng vẻ trước kia, có cảm giác thân thiết hơn.”
Tính của cô Tần Nhã bây giờ lạnh lùng hơn, không còn hoạt bát như trước kia nữa, gọi cô là cô Tần Nhã cứ như đang gọi một người khác.
Tần Nhã ốp trứng xong thì đặt vào đĩa, quay đầu nhìn Tông Ngôn Thần: “Cháu đang khen cô hay chê cô đó?”
“Đương nhiên là khen cô rồi, diện mạo xấu đẹp đều là bề ngoài, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự, cô Tần Nhã trước kia vẻ ngoài đẹp, tâm hồn còn đẹp hơn.”
“Nhóc con, miệng cháu càng ngày càng ngọt rồi đấy, cũng không sợ đau đầu lưỡi.”
Tông Ngôn Thần cười hì hì: “Điều cháu nói đều là sự thật.” Cậu bé nhanh chóng chuyển đề tài: “Cô Tần Nhã, cháu có thể đưa cho cô một lời đề nghị không?”
“Ừm?”
Tần Nhã tắt bếp, trứng chần đã sôi rồi, cô xoay người dựa vào kệ bếp, nhìn Tông Ngôn Thần hỏi: “Đề nghị gì?”