Một mình cô phải sinh hai đứa bé ở nơi đất khách quê người, có thể tưởng tượng ra cô đã khó khăn đến cỡ nào.
Mà anh thì không hề biết gì cả…”
Cô càng mạnh mẽ trước mặt anh, anh càng đau lòng.
Anh ôm quá chặt, Lâm Tử Lạp cảm thấy mình như sắp ngạt thở bèn đẩy anh: “Anh muốn làm em chết ngạt à?”
Tông Triển Bạch nới lỏng tay hơn chút nhưng không buông ra hoàn toàn. Cánh tay dài cứng rắn của anh cuộn lại, hai ngón tay vòng qua cổ nhéo nhéo mặt cô làm nó nhăn nhó lại, anh nhìn kỹ trái phải, sóng tình cảm không thể diễn tả bằng lời nơi đáy mắt anh trào dâng: “Mặt xấu mà còn thích làm bộ.”
Luôn tỏ ra mình không sao, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng có thể tự mình gánh vác.
Lâm Tử Lạp: “…”
Lâm Tử Lạp giả vờ tức giận: “Em xấu mà anh còn thích em à?”
Tông Triển Bạch ôm cô lên giường: “Do anh bị mù.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Nhìn anh, Lâm Tử Lạp muốn hỏi xem chuyện đó đang diễn ra như thế nào, có cách giải quyết không, nhưng lời đến khóe miệng vẫn không thốt ra được.
Ong ong…
Lúc này, điện thoại trong túi Tông Triển Bạch rung lên. Anh lấy nó ra và thấy màn hình hiển thị số của Thẩm Bồi Xuyên.
Anh không bắt máy mà cúp ngay lập tức.
Lâm Tử Lạp nằm xuống: “Anh đi nhanh đi, em buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát.”
Thật ra cô không có buồn ngủ, chỉ là không muốn Tông Triển Bạch không thể yên tâm đi giải quyết sự việc vì lo lắng cho cô.
Tông Triển Bạch nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng cũng không vạch trần, bèn cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng nghĩ gì cả, tất cả đã có anh, em nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tử Lạp “ừm” một tiếng.
Tông Triển Bạch vừa ra khỏi phòng bệnh thì thấy vú Vu đang đứng tán gẫu với y tá ở quầy lễ tân bệnh viện, Tông Triển Bạch đi tới.
Vú Vu thấy anh ra ngoài bèn hỏi một câu: “Ăn sáng xong rồi sao?”
Tông Triển Bạch “ừm” một tiếng: “Vú có rảnh thì hãy ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn.”
Vú Vu đáp “đã biết”. Hiện tại Lâm Tử Lạp không thể xuống giường nên đương nhiên không thể thiếu người theo bên cạnh.
“Cậu yên tâm.” Vú Vu nói.
Tông Triển Bạch rất tín nhiệm vú Vu. Khi bước ra cửa, anh ngoái đầu nhìn hai người đàn ông canh cửa.
Họ lập tức đứng thẳng: “Tổng Giám đốc Tông.”
Tông Triển Bạch bình tĩnh nói: “Nếu không có sự cho phép của tôi thì không được cho bất cứ ai ra vào nơi này ngoại trừ mẹ tôi, biết không?”
Hai người đồng thanh đáp: “Đã biết.”
“Hôm qua là ai cho người ngồi xe lăn đi vào?” Rõ ràng anh đã dặn không được cho bất cứ ai vào, Bạch Dận Ninh đã vào bằng cách nào?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, một trong hai đáp: “Lúc anh ta đến, chúng tôi không cho anh ta vào. Anh ta ở ngoài cửa nài nỉ chúng tôi cũng không đồng ý. Sau đó Lý Chiến đến và gọi điện cho anh, anh đồng ý rồi anh ta mới đi vào theo Lý Chiến. Chúng tôi không cho vào thì Lý Chiến nói là người quen, thế nên…”
Sắc mặt Tông Triển Bạch trở nên nặng nề, hóa ra là Bạch Dận Ninh lợi dụng Lý Chiến để vào trong.
“Nếu có lần sau thì hai người cuốn gói về nhà đi.” Tông Triển Bạch nghiêm giọng.
Anh cố ý nhắc đến Bạch Dận Ninh chỉ là muốn cảnh cáo hai người này.
Hai người đàn ông toát mồ hôi trán: “Ai tới cũng không cho vào sao?”
Tông Triển Bạch nhìn họ: “Đúng vậy.”
Cả hai thẳng lưng thề thốt: “Vâng, chúng tôi sẽ không bao giờ phạm phải những sai lầm mà chúng tôi đã mắc phải ngày hôm qua.”
Tông Triển Bạch hài lòng gật đầu rồi quay người bước vào thang máy, đồng thời lấy điện thoại gọi cho Thẩm Bồi Xuyên hỏi anh ấy đang ở đâu.
Thẩm Bồi Xuyên trả lời: “Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú của Tòa nhà số hai.”