Chương 318:
“Tôi sợ là không thể nhận chức.” Trình Dục Tú không muốn đứng đầu ngọn gió: “Tôi chỉ là nói ra quan điểm của mình thôi…”
“Quan điểm này đâu phải ai cũng có thể nói ra được.” Tổng giám đốc Trương ngắt lời cô: “Tôi dám dùng cô, sao cô lại không dám làm? Chỉ muốn làm một nhân viên văn thư?”
Trình Dục Tú nghĩ đến tình hình trong nhà lúc này, cô không muốn chỉ làm một nhân viên văn thư, nhà họ Trình sụp đổ muốn gây dựng lại, cô cần phải mạnh mẽ.
Ba mẹ không còn nữa, cô không còn chỗ dựa, phải tự dựa vào chính bản thân mình.
Thời gian làm việc không lâu, cô học được rất nhiều. Đọc bản chuẩn tại truyen3.one nhé cả nhà! Truy cập truyen3.one nằm ngay mặt tiền nhé!
Tuy là gia đình làm trong ngành vải, nhưng có những điểm tương đồng trong quản lý và bán hàng. Tất nhiên, cô sẵn sàng học hỏi thêm.
“Cảm ơn đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình.” Trình Dục Tú nghiêm túc.
“Cô có lẽ đã xem qua những tài liệu, cuộc họp lần này do cô chủ trì.” Tổng giám đốc Trương ngồi xuống.
Các nhân viên lâu năm trong công ty nhìn chằm chằm vào Trình Dục Tú, không phục cô.
“Một cô gái bình thường thì biết cái gì?”
“Anh càng ngày càng tùy tiện.” Còn trách cứ tổng giám đốc Trương, cảm thấy anh ta làm việc rất cẩu thả: “Làm gì có nhân viên văn thư nào làm phó giám đốc chứ? Não anh bị ngập úng rồi sao?”
“Tôi là đại diện hợp pháp của công ty, là cổ đông lớn nhất của công ty và là tổng giám đốc của công ty, anh không phục thì cứ đợi cho đến khi anh ngồi được vào vị trí của tôi, rồi hãy dạy bảo tôi.”
Ngay sau khi tổng giám đốc Trương nói, những tiếng phản đối từ phía sau dần trở nên trầm lắng hơn.
Ai bảo bản thân không làm quan lớn như người ta?
Ai bảo người ta là người nắm quyền ở công ty?
Không đồng ý thì cũng không còn cách nào hết.
Chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, ngồi vào vị trí tiếp tục làm việc, chấp nhận một cuộc họp “ngoài ý”.
Lúc đầu, Trình Dục Tú có chút rụt rè, sau khi tìm hiểu tỉ mỉ và nghiên cứu thị trường, cô cảm thấy tự tin hơn, sau đó càng nói càng hăng say, sử dụng lý lẽ và phân tích thị trường để bịt miệng những người nghi ngờ cô.
Cuộc họp kết thúc, tổng giám đốc Trương mời Trình Dục Tú cùng ăn tối.
Trình Dục Tú tất nhiên không đồng ý, cô phải về sớm, suy cho cùng thì cô vẫn không hoàn toàn được tự do, từ chối nói: “Tôi còn có việc.”
“Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ là ăn một bữa cơm, hôm nay biểu hiện của cô khiến tôi rất hài lòng, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của cô đâu.”
Trình Dục Tú vẫn bị làm khó: “Tôi thực sự có việc phải làm.”
“Vậy cô nói xem cô có việc gì, tôi có thể làm giúp cô.” Thái độ của tổng giám đốc Trương rất kiên quyết.
Trình Dục Tú cuối cùng không còn cách nào khác, vẫn còn làm việc ở công ty, không thể đắc tội với người ta, đành phải gật đầu đồng ý.
Để tránh có tiếp xúc với tổng giám đốc Trương, Dục Tú ngồi ghế sau xe.
Tổng giám đốc Trương trêu chọc cô: “Có phải cảm thấy tôi là người xấu không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Không có….”
“Có cũng không vấn đề gì, tôi mặt mũi xấu xí nhưng trái tim không xấu xa….”
Trình Dục Tú bật cười, chẳng mấy chốc chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng đồ Tây cao cấp, tổng giám đốc Trương rất ga lăng mở cửa xe cho cô.
“Không cần, tôi tự làm được.” Trình Dục Tú thấy không thích ứng được.
Tổng giám đốc Trương thấy Trình Dục Tú khá dè dặt, cũng không miễn cưỡng, anh ta đi lên trước, Trình Dục Tú theo sau anh ta bước vào nhà hàng.
“Hôm nay cô đã giúp tôi rất nhiều.” Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tổng giám đốc Trương đưa menu cho Trình Dục Tú: “Thích gì thì tùy ý gọi, đây coi như là lời cảm ơn của tôi đối với cô.”
Trình Dục Tú muốn từ chối nhưng tổng giám đốc Trương nhiệt tình khó mà khước từ, cô chỉ có thể nhận lấy.