Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Dận Ninh để Cao Nguyên đứng bên ngoài canh chừng: “Không được cho bất kỳ ai tới làm phiền.”

 

Cao Nguyên cúi đầu nói: “Rõ”.

 

Bạch Dận Ninh lăn xe vào phòng rồi đóng cửa lại: “Mời ngồi.”

 

Trình Dục Tú ngồi xuống sofa: “Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi nói thẳng, tôi không hy vọng cậu vì chuyện trước đây mà trả thù Văn Khuynh.”

 

Điểm này Bạch Dận Ninh có chút ngạc nhiên, anh không ngờ Trình Dục Tú lại không muốn anh báo thù.

 

Anh không hiểu.

 

“Ban đầu ông ta bắt bà, giam cầm ba nuôi tôi, bà là người rất quan trọng trong mắt ba, đương nhiên tôi cũng rất kính trọng bà nhưng không thể nào chấp nhận được lời bà nói. Dù thế nào bà và ba tôi cũng từng yêu thương nhau, ông bị chặt ngón tay, chắc bà cũng rõ. Bây giờ tôi trả thù cho ba, bà không những không ủng hộ mà còn ngăn cản, tôi thật không hiểu nổi.”

 

Trình Dục Tú siết chặt tay mình, móng tay cào đỏ cả mu bàn tay, nhưng bà vẫn không cảm thấy gì.

 

Bà không bao giờ quên cảnh Văn Khuynh ép bà gọi điện thoại cho Tông Khải Phong, Bạch Hồng Phi bị hai gã đàn ông to lớn ấn xuống bàn, bà không gọi ông ta sẽ chặt ngón tay của Bạch Hồng Phi uy hiếp, ép buộc bà.

 

Cuối cùng bà không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo lời ông ta.

 

“Bà từng để tâm tới ba tôi chưa?” Thật ra Bạch Dận Ninh muốn hỏi, bà từng yêu ba cậu chưa?

 

Nhưng nghĩ tới việc Bạch Hồng Phi đã qua đời nhiều năm, Trình Dục Tú cũng không còn trẻ nên không hỏi.

 

“Chính vì tôi quan tâm ông ấy, hôm nay mới đến đây gặp cậu, tôi nghĩ nếu như ông ấy còn sống cũng không muốn cậu rơi vào nguy hiểm, buông bỏ đi.”

 

Bạch Dận Ninh nghẹn lời, lý do của bà ấy cũng tạm chấp nhận được.

 

“Nhưng với tư cách là con trai, nếu tôi thờ ơ với sự tổn thương mà ông ấy từng gánh chịu, bà không cảm thấy tôi máu lạnh ư?” Lý do khiến Bạch Dận Ninh cố chấp báo thù là vì Bạch Hồng Phi đã nuôi nấng anh ta, giao cả nhà họ Bạch cho một người không có quan hệ huyết thống như anh ta.

 

Anh ta biết ơn, song cũng đau lòng. Một người đàn ông nặng tình như thế bị mất người yêu, hơn nữa còn bị hành hạ, anh ta cảm thấy không công bằng.

 

Biết rõ thành phố B không phải địa bàn của mình, nhưng anh ta vẫn muốn đòi lại công bằng cho Bạch Hồng Phi!

 

Trình Dục Tú nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh hồi lâu, bà không thể không thừa nhận rằng anh ta nói rất có lý. Nếu một người có thể thờ ơ trước việc người mình quan tâm chịu tổn thương, thì người này chắc chắn rất máu lạnh.

 

“Tất cả những gì có thể nói, tôi đã nói hết rồi. Cho dù cô có cố chấp, tôi cũng không có lý do để ngăn cản. Đây là thành phố B, không phải Bạch Thành. Bây giờ họ đang ở ngoài sáng, bà ở trong tối nên giành được lợi thế. Nhưng sau chuyện lần này, e là bà sẽ không được thuận lợi.”

 

Bạch Dận Ninh biết rõ rằng lần này anh ta lên kế hoạch cho vụ tai nạn giao thông khi Văn Khuynh và Tông Triển Bạch không biết anh ta đã đến thành phố B. Một khi Tông Triển Bạch hoặc Văn Khuynh biết thân phận của anh ta, anh ta sẽ khó mà ra tay thêm lần nữa.

 

Ánh mắt của Bạch Dận Ninh trở nên sâu thẳm: “Tôi không thể để mình phải tiếc nuối.”

 

Trình Dục Tú có thể thấy được rằng Bạch Dận Ninh đã đưa ra quyết định, một hai câu nói của bà ấy không thể thuyết phục anh ta, đành phải mặc cho anh ta làm.

 

Việc duy nhất bà ấy có thể làm sau khi âm mưu đã lộ đó là bảo vệ anh ta.

 

Vì nể mặt Bạch Hồng Phi.

 

Bà ấy đứng dậy: “Tôi phải đi rồi.”

 

Bạch Dận Ninh không nhúc nhích, cũng không trả lời.

 

Trình Dục Tú vặn tay cầm, khi bà ấy chuẩn bị mở cửa, Bạch Dận Ninh ngăn lại: “Ba nuôi tôi nói là hy vọng tôi sẽ cưới con gái của bà.”

 

Trình Dục Tú dừng chân, rồi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta.

 

Bạch Dận Ninh cũng quay xe lăn về phía bà ấy.

 

“Bà đã từng sinh con. Tôi rất muốn biết con của bà hiện đang ở đâu. Nếu đó là con gái, tôi muốn làm theo ước nguyện của ba nuôi và cưới con gái của bà.”

 

Trình Dục Tú không ngừng siết chặt nắm tay: “Tôi chưa từng sinh con…”

 

“Không thể nào!” Bạch Dận Ninh chắc chắn như đinh đóng cột. Nếu Trình Dục Tú chưa từng sinh con, làm sao Bạch Hồng Phi có thể đưa ra ước nguyện bảo anh ta cưới con gái bà ấy chứ?

 

Câu trả lời chỉ có một, Bạch Hồng Phi biết Trình Dục Tú mang thai, nhưng không biết bà ấy có con gái hay con trai. Ông ấy nghĩ Trình Dục Tú mang thai con gái, bởi vì chỉ có con gái mới có thể kết hôn với anh ta, do đó Bạch Hồng Phi mới để lại ước nguyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK