Anh xoa trán, cảm thấy nếu Tô Trạm tiếp tục nói, anh sẽ bị tức chết.
“Chúng ta đi đâu?” Tô Trạm hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên không thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Hộp đêm ở đường trung tâm.”
“Haha, muốn đi phá lần đầu hả?” Tô Trạm cười lớn, hộp đêm này là nơi xa hoa nhất của thành phố B, có hậu thuẫn lớn, người đến đó vui chơi đều không phải nhân vật tầm thường, ở trong muốn phục vụ kiểu gì cũng có, nghe nói các cô gái trong đó là đặc sắc nhất, có thể khiến người ta chìm đắm trong một đêm.
Thẩm Bồi Xuyên nói như thế, điều anh nghĩ đến đầu tiên đó là hòa thượng ăn mặn.
“……”
Thẩm Bồi Xuyên rất muốn chửi một câu, đúng là bỉ ổi, nhưng vầng sáng lóe lên, khiến anh mềm nhũn như không có xương, cười đắc ý trông rất đẹp: “Ờ.” Anh quay đầu nhìn phía sau: “Tần Nhã vẫn ổn chứ? Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông ung dung ngồi vắt chân phía sau, lạnh lùng trầm lắng, nghe thấy giọng nói của Thầm Bồi Xuyên, nhẹ nhàng ngước nhìn, lúc đầu Tần Nhã ra nước ngoài, là Lâm Tử Lạp cầu xin anh giúp đỡ, một tay anh sắp xếp bệnh viện bác sĩ, Tần Nhã khỏi bệnh rời đi, anh đương nhiên biết.
Không về thành phố B, nếu cũng không về nước A, với quan hệ của cô ấy và Lâm Tử Lạp, chắc sẽ đi tìm Lâm Tử Lạp.
Anh nhấn ấn đường: “Hai người có thể im lặng một lúc được không?”
Cãi nhau khiến anh đau đầu.
“Thẩm Bồi Xuyên anh ta không phải là người, chọc vào nỗi đau của tôi.” Lần này đến lượt Tô Trạm bực tức.
Thẩm Bồi Xuyên cười khẩy: “Làm như anh giống người vậy.”
“……”
“Tôi không thèm chấp anh.” Tô Trạm phớt lờ, lập tức trở nên bình tĩnh rồi nghiêm túc nhìn Tông Triển Bạch qua kính chiếu hậu, thận trọng hỏi: “Tần Nhã cô ấy vẫn ổn chứ?”
Tông Triển Bạch không ngẩng đầu, đường nét đắm chìm vào sự tối tăm, khẽ ừm một tiếng.
Không đợi Tô Trạm tiếp tục truy hỏi đi đâu, anh nói thêm một câu: “Tôi không biết.”
Tô Trạm buồn rầu, sắc mặt cũng không thoải mái như lúc nãy nữa, không về chắc chắn là cố ý trốn anh.
Cô ấy vốn có quan hệ tốt với Lâm Tử Lạp, bây giờ Lâm Tử Lạp cũng không có ở đây, cô sẽ ra đi mà không lưu luyến gì.
Nghĩ thế nào cũng có cảm giác anh bị bỏ rơi.
Tô Trạm liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên, vô cùng đau đớn hỏi: “Tôi bị tổn thương, có phải anh cảm thấy thoải mái rồi?”
Thẩm Bồi Xuyên nheo mày lại, trông rất bình thản, nhưng lời nói ra lại nghẹn ngào chết người: “Không thoải mái, nhìn thấy anh không vui, tôi cảm thấy thư thái trong lòng.”
“……”
Tô Trạm lạnh lùng liếc nhìn anh: “Thực sự không phải trò đùa.”
“Anh là trò đùa?”
“Tôi phải cắt đứt quan hệ với anh.” Tô Trạm hậm hực nói.
Thẩm Bồi Xuyên phát hiện người đàn ông ngồi sau sắp nổi điên lên rồi, vốn dĩ định nói nhưng lại thôi.
Chỉ liếc nhìn Tô Trạm một cái, bảo anh nhìn về sau, Tô Trạm hiểu ý, từ gương chiếu nhìn về phía sau, luồng hơi thở lạnh lùng đó đang kéo dài, bao trùm cả khoang xe, vô cùng căng thẳng.
Hai người không dám tranh cãi với nhau nữa, cả khoang xe chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ.
Xe nhanh chóng dừng ở hộp đêm ở trung tâm.”
Công trình giao thông đan xen lẫn nhau, tạo hành khung xương và huyết mạch của thành phố, thúc đẩy thành phố hướng tới phát triển thành đô thị quốc tế, đường trung tâm là tuyến chính trong trung tâm thành phố, vô cùng náo nhiệt, xe cộ nườm nượp không ngớt.
Từng chuỗi đèn màu sặc sỡ nối tiếp nhau, tạo ra đường viền của từng tòa nhà, đèn neon bên trên tòa nhà lấp lánh, đa dạng đủ kiểu, giống như vô vàn tàu lửa sắc màu đang di chuyển, cửa sổ các cửa hàng và tòa nhà cũng đều lắp đặt các loại đèn nhiều màu sắc khác nhau, có đèn như hoa tươi, có đèn giống như quả banh nhiều màu, vô cùng cuốn hút bắt mắt.
Đặt mình vào trong, không khỏi khiến người ta cảm thấy náo nức trong lòng, muốn tìm đến sự kích thích.
Tô Trạm thở dài một tiếng: “Không phải đàn ông trở nên xấu xa, mà hoàn cảnh làm thay đổi tâm trạng.”
Anh vừa mở miệng đã bị Thẩm Bồi Xuyên tức giận đáp lại: “Đúng là vô liêm sỉ, ngoại tình là ngoại tình, còn tìm nhiều lý do như thế, nói cái gì mà hoàn cảnh thay đổi tâm trạng.”