Thẩm Bồi Xuyên lấy hết can đảm: “Sau khi chị dâu tiễn Trang Kha Nguyệt xong, có lẽ thấy mẹ ruột mình rời đi, trong lòng buồn bã mới bảo tôi uống cùng chị ấy một ly, tôi đồng ý nên chúng tôi đã đến một quán bar rất yên tĩnh, sau đó, chị ấy nói là đi vệ sinh…..không lâu sau tôi và Tô Trạm nghe thấy có tiếng súng nổ, sau khi chạy đến, thì thấy Hà Thụy Trạch lao về phía chị dâu, chúng tôi không kịp ngăn cản, tiếp sau đó là hai tiếng súng vang lên, Hà Thụy Trạch chết rồi, trong tay chị dâu cầm súng….”
Hà Thụy Trạch?
“Hắn ta không phải người cậu canh giữ sao?” Sao có thể thoát ra ngoài được?
Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục nói: “Hà Thụy Trạch vừa ngã xuống chưa được mấy phút, đã có rất nhiều cảnh sát xông vào, rõ ràng là đã được sắp đặt, nếu không sẽ không đúng lúc như vậy, còn việc Hà Thụy Trạch có thể ra ngoài, thì chắc chắn nhân vật đứng sau không hề đơn giản.”
Gốc rễ của anh ta vẫn chưa hề suy cạn, việc kinh doanh mấy năm nay cũng có không ít người cả bản thân.
Có thể tìm ra được Hà Thụy Trạch là chuyện có thể tưởng tượng được.
Tông Triển Bạch híp mắt, trong lòng dường như đã có suy đoán, nhưng đáp án này…
Anh nhắm mắt, ổn định lại tâm trạng, bước vào trong, anh muốn được gặp cô trước, ít nhất cũng phải biết bây giờ cô có ổn không, có bị dọa nạt hay không.
Thẩm Bồi Xuyên đi theo vào: “Hôm nay chúng ta chưa chắc đã được gặp.”
Vụ án lần này anh ta không thể chen chân vào được
Tông Triển Bạch dừng chân một cái: “Người phụ trách vụ án lần này là ai?”
Lời của anh còn chưa dứt, đội trưởng Trần đã đi sang bên này.
Thấy Tông Triển Bạch, anh ta cũng không hề kinh ngạc: “Tổng giám đốc Tông, bây giờ vẫn không được gặp người, có muốn gặp, chỉ e là phải đến nhà họ Văn một chuyến.”
Thẩm Bồi Xuyên mở lớn hai mắt, Tô Trạm cũng vô cùng sững sờ, nhà họ Văn?
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Văn?
Tông Triển Bạch mím chặt môi, tất cả mọi ưu tư hoảng hốt lập tức được che giấu.
Cục cảnh sát lớn như vậy, muốn đưa Lâm Tử Lạp ra ngoài chỉ sợ là sẽ không đơn giản.
“Hai người cậu đi điều tra…” Nói được một nửa Tông Triển Bạch phát hiện bây giờ mình mới để cho hai người đến quầy rượu điều tra dường như đã muộn, nếu như đã sắp xếp xong chuyện ở cục cảnh sát, cuối cùng tất cả chứng cứ đều sẽ hướng đến Lâm Tử Lạp.
Ngực của anh phập phồng không ngừng: “Thử một chút xem có thể nhìn thấy cô ấy không.”
Nói xong anh xoay người lên xe.
Bây giờ càng trì hoãn, càng bất lợi cho Lâm Tử Lạp.
Anh phải mau chóng đi gặp Văn Khuynh.
Nhìn xe bị lái đi, Tô Trạm cảm thấy không hiểu tại sao Văn Khuynh lại có thể có liên quan đến chuyện này.
Dù sao quan hệ của Văn Khuynh và Tông Triển Bạch cũng đã rõ ràng ra rồi.
Tô Trạm không biết, nhưng Thẩm Bồi Xuyên có biết chút ít, lần trước Tông Triển Bạch bảo anh ta hỗ trợ điều tra Văn Khuynh, có nhắc tới Văn Khuynh biết quan hệ của Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú.
Văn Khuynh có ý thù hận Trình Dục Tú.
Lâm Tử Lạp gần gũi với bà ấy, nhất định sẽ làm cho Văn Khuynh không vui, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Trong này nhất định còn có lý do gì đó mà anh ta không biết.
Xe của Tông Triển Bạch ngừng trước của nhà họ Văn, anh xuống xe đi vào, cửa không khóa, dường như đang đợi anh ta đến.
Trong phòng khách Văn Khuynh và Trần Thanh đang đánh cờ, Trần Thi Hàm ngồi ở bên cạnh cùng hai người nói chuyện phiếm.
Anh một mình một ngựa, rất có phong độ, giống như một tấm lưới, cuốn lấy tầm mắt của tất cả mọi người, bỏ ngoài tai lời chào hỏi của Lý Tịnh, bình tĩnh đi đến chỗ của Văn Khuynh.
“Anh tới rồi…”
“Nói điều kiện đi.” Văn Khuynh còn chưa nói dứt lời đã bị ngắt đứt.
Ông ta nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tông Triển Bạch: “Tôi là bác của cháu”.
Ông ta không cần lấy mạng của người phụ nữ kia, ông ta chỉ muốn nhìn xem người phụ nữ này trong lòng anh quan trọng như thế nào!
Có phải là vì người phụ nữ này, anh có thể quên đi Văn Nhàn!