Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con biết, để con chỉ cho ba, chính là quán ở cạnh quán cafe lần trước chúng ta gặp nhau đó ạ.” Tông Ngôn Hi phấn khích nói.

 

Tông Triển Bạch nhìn con gái, mỉm cười, nhanh chóng lái xe về hướng đó.”

 

Quán cafe lần trước ở ngay cạnh tiểu khu nơi Lâm Tử Lạp sống, khi xe chạy tới đây, anh mới phát hiện gần đó toàn là nhà hàng, anh quay lại nhìn con gái và hỏi: “Ở đâu?”

 

Tông Ngôn Hi nhòm qua cửa kính, đưa mắt quét một lượt quanh khu phố.

 

Lúc này, Tông Triển Bạch nhìn thấy một nhà hàng có để tên Hairy Crab Pot, nhưng, anh còn phát hiện chiếc xe đỗ trước cửa nhà hàng, chính là chiếc mà lúc ở bệnh viện anh thấy Tần Nhã lái đi, xem ra Tần Nhã và Lâm Tử Lạp có lẽ cũng ở trong nhà hàng này.

 

Ngay lúc Tông Triển Bạch đang nghĩ cách thuyết phục con gái đổi nhà hàng, thì anh nhìn thấy Lâm Tử Lạp và Tần Nhã bước ra.

 

Họ đến sớm, nên đến lúc giữa trưa mọi người đến ăn đông thì họ đã ăn xong rồi, bây giờ mới đúng là thời điểm đón khách.

 

Tông Ngôn Hi nhìn thấy Lâm Tử Lạp liền lớn tiếng gọi mami, nhưng cửa kính xe không hạ xuống, lại được cách âm nên Lâm Tử Lạp không nghe thấy ai gọi mình.

 

Tông Ngôn Thần kéo em gái lại: “Quên ba nói gì rồi sao? Chúng ta đang lén lút đi, không thể để cho mami biết được.”

 

Tông Ngôn Hi chợt nhớ ra liền quay đầu lại nhìn anh trai: “Em quên mất.”

 

Tông Ngôn Thần dường như đã quen với tính cách “vô tư” của em gái mình, nên cậu bé cũng không nói gì cả.

 

Lâm Tử Lạp mở cửa ngồi vào trong xe, sau đó xe của họ nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe.

 

Tông Ngôn Hi nhòm qua cửa kính nhìn xe của Lâm Tử Lạp lướt qua trước mắt, cô bé cong môi trầm giọng nói: “Nếu có thể cho mami biết thì tốt, như vậy cả nhà chúng ta mới có thể ăn cùng nhau ở đây.”

 

Tông Ngôn Thần càng lúc càng ra dáng anh trai, đưa tay ra ôm lấy em gái, trong lòng nghĩ, cả nhà họ nhất định sẽ lại được sống cùng nhau.

 

Đây là một chủ đề không vui, Tông Triển Bạch lúc ở cạnh hai đứa trẻ, anh không muốn thảo luận quá nhiều về nó, trong lòng anh thấy rất buồn.

 

Anh dừng xe trước cửa nhà hàng, sau đó mở cửa sau xe, bế con gái ra, đứa con gái mũm mĩm của anh đã cao lên không ít, cũng nặng hơn rất nhiều.

 

Tông Ngôn Thần rất tự lập, cậu bé tự mình xuống xe, thực ra Tông Ngôn Hi cũng có thể tự lập, tự mình có thể chăm sóc cho mình, nhưng trước mặt Tông Triển Bạch cô bé đã quen làm nũng, thích bám lấy anh, ôm lấy anh, cho dù đã lớn nhưng vẫn thích được ba bế.

 

Nhà hàng không lớn lắm, không gian bên trong cũng rất ổn, chỉ là lúc này rất đông khách, nên chỗ trống còn lại không nhiều, may là còn một chỗ ở trong góc phòng, họ đến đó ngồi xuống, Tông Ngôn Hi gọi đồ ăn, đến đây thì đương nhiên sẽ phải ăn món đặc biệt của nhà hàng là cua lông, cô bé còn gọi thêm cháo, sau đó nói với Tông Triển Bạch: “Mami rất thích món này.”

 

Khẩu vị của Lâm Tử Lạp khá giống Tông Triển Bạch, cả hai đều thích đồ ăn thanh đạm, vốn dĩ hai đứa trẻ cũng có khẩu vị giống cô, nhưng sau này được Tần Nhã mang đến đây nhiều lần, thử nhiều thức ăn cay nồng hơn, rồi từ từ cũng mê luôn.

 

Lần đầu ăn, Tông Ngôn Hi suýt chút nữa khóc vì cay.

 

Loại cay này không phải loại đặc biệt cay, nhưng nếu chưa từng ăn thì sẽ thấy rất cay, ăn quen rồi sẽ thấy cũng không cay lắm.

 

Tông Triển Bạch đưa tay xoa đầu con gái: “Muốn ăn gì cứ gọi.”

 

Cô bé mỉm cười, vẻ mặt hài lòng: “Sau bữa ăn, con có thể ăn kem không?”

 

Lâm Tử Lạp bình thường không cho cô bé ăn nhiều kem, bởi vì ăn đồ lạnh sẽ không tốt cho dạ dày, ăn nhiều quá đến mùa thu sẽ dễ bị tiêu chảy, nhưng mùa hè thì nhất định phải ăn kem rồi.

 

Nếu không mùa hè đâu còn gì vui nữa?

 

Tông Triển Bạch véo cằm cô bé, khuôn mặt nhỏ của đứa bé này khi cười, lông mày và mắt thực sự rất giống Lâm Tử Lạp, lúc cười lên trông giống như những vầng trăng khuyết, nhưng má, mũi, miệng lại giống anh y đúc.

 

Anh thử lý luận với con gái: “Mami không cho con ăn, là vì lo cho sức khỏe của con, con phải nghe lời, vì sức khỏe, chúng ta không được ăn.”

 

Khuôn mặt nhỏ của Tông Ngôn Hi ngay lập tức ỉu xìu, đôi môi trề xuống, lẩm bẩm: “Con chỉ muốn ăn một chút thôi, mami đã quản con nghiêm khắc như vậy rồi, giờ đến một chút niềm vui nhỏ nhoi của con ba cũng muốn tước đi sao?”

 

Tông Triển Bạch cau mày: “Ăn kem thì sẽ vui sao?”

 

“Vâng, ăn thứ mình thích tất nhiên là rất vui rồi ạ.” Tông Ngôn Hi bước xuống ghế, nằm trên đùi anh, úp mặt vào đùi anh, hai tay duỗi ra ôm lấy eo anh, cho dù Tông Triển Bạch không có mỡ bụng nhưng cánh tay nhỏ của cô bé cũng không thể ôm trọn được, đôi tay nhỏ túm lấy áo sơ mi của anh: “Ba à, ba chiều con đi, con chỉ ăn một chút thôi, có được không?”

 

Chỉ cần Tông Ngôn Hi làm nũng, anh dường như không có sức phản kháng lại, không thể nói lời từ chối, không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn tủi của con gái, anh liền bế con gái ngồi lên đùi, giọng bất lực cưng chiều nói: “Hết cách với con rồi, nhưng, chỉ được ăn một chút thôi nhé.”

 

“Vâng ạ.” Tông Ngôn Hi vui vẻ đáp, chỉ cần được ăn là tốt rồi, cho dù ăn ít một chút cũng không sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK