Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có gì, chỉ là em sợ chị ở trong phòng một mình sẽ buồn chán, có muốn em mời chị đi xem phim buổi trưa không?”

 

“Không cần đâu, tôi còn có việc, cúp máy trước đây…”

 

“Chờ cút, cậu thật sự không có việc gì chứ?”

 

“Không có thì tôi cúp máy nhé?”

 

“Ờ.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’, Cố Hiềm đứng tại ngã rẽ nhìn cánh cửa, không rời đi. Cậu muốn xác nhận xem người đàn ông vừa nãy gõ cửa là ai, có phải đi ra từ phòng Tông Ngôn Hi hay không.

 

Như vậy cậu có thể xác nhận được rốt cuộc là Tông Ngôn Nhi có quen biết ông ta hay không.

 

Nếu như quen biết, vậy tại sao hôm qua lúc cậu nói gặp ông ta cô lại không nói là mình có quen biết.

 

Trong phòng, Tông Ngôn Hi đặt điện thoại xuống.

 

Quan Kình hỏi: “Là người bạn tâm trạng không tốt của cháu à?”

 

Tông Ngôn Hi nói phải, lúc nói ra cô hơi cúi đầu.

 

Dẫu sao cô cũng biết được thân phận của Cố Hiềm, nhưng lại giấu cả hai bên.

 

Trong lòng cô thật sự rất đắn đo không biết có nên nói với Quan Kình hay không.

 

Quan Kình đột nhiên nói: “Chuyện lần trước cháu nói, chú đã suy nghĩ rồi.”

 

Thực ra là đã hỏi Tống Cảnh hạo rồi.

 

“Chuyện liên quan đến Giang Mạt Hàn, chú có thể không nhúng tay vào, cháu có thể làm theo suy nghĩ của cháu, có điều, hai người ở ngoài cửa cháu phải giữ lại bên cạnh.”

 

Trong lòng Tông Ngôn Hi hiểu rõ, lần trước Quan Kình nói sẽ suy nghĩ, thực ra là đi hỏi ý kiến của bố mẹ cô.

 

Haizz… Cũng vì chút lòng tự trọng đó của cô.

 

“Cảm ơn chú Quan.” Tông Ngôn Hi cười nói.

 

Quan Kình quay trở lại chuyện chính: “Cháu gọi hai người ở ngoài cửa vào đây, các cháu làm quen nhau một chút, hai người bọn họ thân thủ không tệ, cháu dẫn theo bên người, một mặt là để bảo vệ cháu, mặt khác cũng có thể giúp đỡ cháu, cháu có chuyện gì không tiện ra mặt đều có thể bảo bọn họ làm.”

 

Tông Ngôn Hi không từ chối, bởi vì cô biết rằng, nếu như Quan Kình không ở lại đây giúp đỡ cô, vậy thì hai người kia cô bắt buộc phải giữ lại, nếu không có thể sẽ không đồng ý một mình cô ở đây tìm Giang Mạt Hàn báo thù.

 

Cô đứng dậy đi mở cửa.”

 

Hai người vào đây đi.” Tông Ngôn Hi nói với hai người ngoài cửa.

 

Hai người đàn ông hơi cúi người chào cô, nói: “Cô chủ.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu, nghiêng người nhường đường cho bọn họ vào phòng.

 

Chờ đến khi hai người đàn ông vào phòng xong Tông Ngôn Hi liền đóng cửa lại.

 

Cố Hiềm đang trốn ở trong ngã quẹo tận mắt nhìn thấy một màn vừa mới xảy ra.

 

Bây giờ cậu có thể khẳng định rằng Tông Ngôn Hi quen biết người kia.

 

Nhưng nếu như cô có quen biết, vậy tại sao cô lại không nói cho cậu?

 

Tại sao cô lại cố tình che giấu? Rốt cuộc có xem cậu là bạn bè hay không?

 

Trong lòng cậu biết rất rõ Tông Ngôn Hi, nhưng lại không vui vì cô không hề nhắc đến chữ nào với mình.

 

Trong phòng.

 

Quan Kình giới thiệu hai người với Tông Ngôn Hi, ông chỉ vào một người trong hai người đàn ông: “Cậu ấy tên là Điền Khởi Phong, là anh.”

 

Tiếp đến ông lại chỉ vào người còn lại: “Cậu ấy tên là Điền Khởi Lãng, là em, hai người bọn họ là anh em sinh đôi, trước đây đều đã từng làm lính đặc chủng trong quân đội, thân thủ rất tốt, đi theo bên cạnh cháu bọn ta cũng có thể yên tâm.

 

Nghe thấy Quan Kình nói bọn họ là anh em, Tông Ngôn Hi đánh giá trên dưới hai người, anh em sinh đôi bình thường chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn ra là anh em sinh đôi, nhưng hai người này không hề giống nhau, đến chiều cao cũng là em trai cao hơn.

 

“Chúng tôi là sinh đôi khác trứng.” Anh trai Điền Khởi Phong nhìn ra được nghi hoặc của Tông Ngôn Hi, giải thích nói: “Nghe nói cô cô chủ có một người anh trai, hai người cũng là anh em sinh đôi.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu nói: “Chúng tôi lúc nhỏ rất giống nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK