“Thanh Thanh chúng ta đi đâu đó có được không?” Anh ta không muốn trở về, lại càng không muốn đối mặt với người nhà họ Diêu, anh ta chỉ muốn tìm một không gian yên lặng một chút.
Diêu Thanh Thanh không dám làm theo, chỉ đẩy xe lăn giúp anh ta, Cao Nguyên lái xe chậm rãi đi theo sau.
“Dận Ninh, tâm trạng của anh không tốt à?” Tuy Diêu Thanh Thanh không quá thông minh nhưng cô ta cũng cảm nhận được tâm trạng suy sụp của Chu Dận Ninh lúc này.
Đôi mắt của Bạch Dận Ninh không hề nhìn về phía trước: “Thanh Thanh, em có thích anh không?”
Diêu Thanh Thanh cảm thấy anh ta bây giờ rất kỳ lạ, sao tự dưng lại đi hỏi chuyện này?
“Em nói rồi mà, em thích anh.”
Bạch Dận Ninh im lặng một lúc mới hỏi: “Nếu em không được thích anh thì em sẽ làm gì?”
“Vì sao không được thích anh chứ?” Diêu Thanh Thanh không hiểu rõ vấn đề này lắm nên vẫn thấy vô cùng kỳ lạ.
Bạch Dận Ninh nhẫn nại giải thích cho cô nghe: “Vì một vài lý do làm em không thể thích anh, em sẽ làm thế nào?”
Diêu Thanh Thanh nghe xong thì đã hiểu, cô ta suy nghĩ rồi mới trả lời: “Nếu không thể thích anh, thì em nghĩ em sẽ rất đau khổ, nhưng mà em sẽ cố gắng để bản thân không còn nghĩ đến anh nữa, không thích anh nữa. Muốn mà không có được thì đau khổ lắm, nếu đã đau khổ thì thà rằng cố gắng quên đi còn hơn.”
Bạch Dận Ninh ngửa đầu nhìn cô ta: “Ai nói em không thông minh chứ? Em còn thông minh hơn người, hiểu chuyện hơn người.”
Diêu Thanh Thanh cười: “Anh là người đầu tiên nói em thông minh.”
Bạch Dận Ninh nắm lấy tay cô ta: “Thanh Thanh là tốt nhất.”
Diêu Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt anh ta, hai tay cô đặt ở trên đùi Bạch Dận Ninh, cô ngửa đầu nhìn anh ta rồi nói: “Dận Ninh, em không muốn anh không vui, anh nói cho em biết đi, làm sao để cho anh vui giờ?”
Trên mặt Bạch Dận Ninh vẫn nở nụ cười như trước: “Trông anh không vui à?”
“Anh không vui.” Diêu Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: “Trên có vẻ cười, nhưng trong mắt lại khóc.”
Bạch Dận Ninh im lặng, anh yên lặng nhìn cô ta, qua thật lâu rồi anh ta mới giơ tay ôm cô ta lại. Anh ta vuốt tóc cô: “Thanh Thanh à, anh thật sự rất đau khổ, không biết làm gì mới tốt đây.”
“Anh thử thích em đi có được không?” Diêu Thanh Thanh ngẩng đầu lên: “Anh thích em có được không?”
Bạch Dận Ninh hơi sững sờ rồi trả lời: “Anh vốn rất thích em.”
Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Anh không thích em, em có thể thấy được lúc anh nhìn em trong mắt anh không hề có ánh sáng, chỉ khi anh nhìn thấy chị gái của em thì trong mắt mới có ánh sáng.”
Bạch Dận Ninh không thể nào phản bác được.
Diêu Thanh Thanh cầm tay anh đặt lên trên khuôn mặt của mình, cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng dựa vào lòng bàn tay anh: “Sau này em sẽ thật cố gắng, cố gắng để cho lúc anh nhìn em thì trong mắt sẽ có ánh sáng, như vậy thì anh sẽ không phải đau khổ nữa.”
Nụ cười ngụy trang mà Bạch Dận Ninh cố tình đeo trên mặt, vào giây phút này lại không duy trì nổi nữa, anh vuốt ve mặt cô: “Anh sẽ cố gắng.”
Cố gắng quên đi, cố gắng yêu người anh nên yêu.
“Chúng ta về nhà đi.” Bạch Dận Ninh thấp giọng nói.
Diêu Thanh Thanh không dám phản đối, gọi Cao Nguyên dừng lại cùng nhau đẩy anh lên xe. Đi đến thành phố B, vốn là Bạch Dận Ninh muốn ở trong khách sạn, nhưng có nói thế nào thì bà Diêu cũng không cho phép, có nói như thế nào thì bà cũng bắt họ về nhà ở.
Xe nhanh chóng chạy về khu nhà nhà họ Diêu, xe dừng lại trước cửa. Khu nhà này không cho phép xe ngoài đi vào, Cao Nguyên đưa Bạch Dận Ninh xuống dưới, Diêu Thanh Thanh cũng nhanh chóng xuống xe.
“Anh về nghỉ ngơi đi.” Bạch Dận Ninh nói với Cao Nguyên.
“Được, sáng ngày mai tôi lại đến.” Cao Nguyên nói.
Bạch Dận Ninh ‘ừ’ một tiếng, sau khi Cao Nguyên lái xe rời đi thì Diêu Thanh Thanh mới phụ Bạch Dận Ninh đi vào trong khu nhà.
Trong lúc đi Diêu Thanh Thanh nói chuyện với anh: “Chị ấy hạnh phúc thật đấy.”
“Hả? Sao lại nói như vậy?” Bạch Dận Ninh tò mò, cô ấy mới đi ăn một bữa cơm thôi mà đã nói chuyện có hạnh phúc hay không rồi?
“Là vì chồng của cô ấy đối xử tốt với cô ấy à?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Diêu Thanh Thanh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Em không biết chồng chị ấy đối xử với chị ấy có tốt hay không, là do khi nhìn thấy con trai và con gái của chị ấy thì em cảm thấy chúng thật đáng yêu.”
Bạch Dận Ninh nhẹ cụp mắt xuống: “Đúng vậy, con của cô ấy rất xinh đẹp.”