Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ ngồi ở đây không làm gì?

 

“Vợ tôi đều ở nhà cậu, tôi còn biết đi đâu? Đi đến nhà cậu à?” Tô Trạm cũng đi đến trước bàn, nói: “Nói thật với cậu chuyện này.”

 

Tông Triển Bạch mở tài liệu cần ký tên ra, không ngẩng đầu mà dùng ngữ khí thản nhiên nói: “Nói thật cái gì?”

 

“Cậu làm gì để được chị dâu tha thứ vậy?” Tô Trạm mở lớn mắt, anh đã sử dụng cả biện pháp nhẹ nhàng lẫn cứng rắn đối với Tàn Nhã nhưng Tần Nhã vẫn không thèm để ý đến anh. Một chút dấu hiệu buông lỏng cũng không có.

 

Anh chỉ muốn theo đuổi vợ lại thôi mà, sao lại khó khăn như vậy? Qủa thực còn khó hơn lên trời.

 

Tông Triển Bạch rời mắt khỏi tài liệu, ngước mắt nhìn anh: “Lấy sự hấp dẫn nam tính của cậu ra.”

 

Tô Trạm: “…….”

 

Sự hấp dẫn nam tính là cái gì?

 

Anh dựa gần lại, hỏi: “Cậu dạy tôi được không?”

 

“Cậu đã ngu đến hết thuốc chữa rồi.” Tông Triển Bạch không chút do dự hắt cho anh một chậu nước lạnh.

 

Tô Trạm: “….”

 

Anh đứng thẳng dậy, cười gượng một tiếng: “Cậu đừng tưởng là tôi không biết, cậu cũng mất không ít thời gian để dỗ dành chị dâu đâu.”

 

Tông Triển Bạch lạnh lùng liếc nhìn anh một cái: “Vậy mà cậu còn hỏi tôi?”

 

Tô Trạm bị chặn họng, một lát sau mới cười ha ha nói: “Không phải tôi sốt ruột à, cậu giúp tôi đi, cho tôi mấy ý kiến?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Không có thời gian.”

 

Tô Trạm: “……”

 

“Cậu không giúp tôi thì tôi đi tìm chị dâu, nhờ cô ấy giúp tôi.” Nói xong bèn đi ra ngoài cửa.

 

Không phải anh thật sự muốn đi làm phiền Lâm Tử Lạp, chỉ là cố ý nói cho Tông Triển Bạch nghe được, anh còn không hiểu Tông Triển Bạch sao?

 

Cậu ta chính là người đặt vợ vào trong mắt cũng không thấy đau.

 

Làm sao có thể để mình đi tìm Lâm Tử Lạp, gây thêm phiền phức cho cô ấy? Anh cố ý đi chậm lại, vặn xoay cái tay nắm cửa.

 

“Đứng lại!”

 

Qủa nhiên ngay khi anh còn chưa đi ra khỏi phòng, Tông Triển Bạch đã gọi anh lại.

 

Anh lạnh mặt, quay đầu hỏi: “Làm gì?”

 

Tông Triển Bạch xoa xoa huyệt thái dương, anh ta thật sự không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ. Đối với Lâm Tử Lạp, ban đầu anh cưỡng ép cô ở bên mình, sau đó thời gian dần trôi đi mới chậm rãi bồi đắp tình cảm lại, đây là cả một quá trình dài.

 

Dường như tình cảm là phải trải qua một thời gian, nào có cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều là nhìn thấy ưu khuyết điểm của đối phương rồi mới dần bị hấp dẫn.

 

Tông Triển Bạch có thể không nhìn ra tâm tư của anh sao?

 

Nhưng nếu không chọc thủng, ngày nào cậu ta còn chưa theo đuổi được Tần Nhã thì ngày đó cậu ta còn lắc lư trước mặt mình.

 

Như vậy không phải chuyện tốt, mà Tần Nhã cứ tránh cậu ta mãi như vậy cũng không ổn.

 

“Nói đi, cậu muốn tôi làm cái gì?”

 

Tô Trạm lập tức hắc hắc nở nụ cười, đi tới dựa vào bàn làm việc của Tông Triển Bạch, ghé mặt sát vào mặt anh ta.

 

Tông Triển Bạch ngửa người ra sau, nói: “Cách tôi xa một chút.”

 

Nói chuyện thì cứ nói, dựa vào gần như vậy làm gì?

 

Tô Trạm chậc một tiếng, nghĩ thầm trong lòng, ai muốn gần cậu? Tôi lại không thích đàn ông.

 

“Cậu nhờ chị dâu hẹn Tần Nhã ra ngoài, nhà cậu có nhiều người quá, tôi muốn nói cũng không thể nói được, tôi muốn gặp cô ấy ở ngoài.” Tô Trạm nói.

 

Tông Triển Bạch nhìn anh, không đồng ý ngay lập tức mà suy nghĩ một hồi, có thể liên lụy đến Lâm Tử Lạp không?

 

Nếu để Lâm Tử Lạp làm chuyện gì quá đáng, Tần Nhã sẽ giận Lâm Tử Lạp.

 

Đây cũng không phải điều anh ta muốn nhìn thấy.

 

“Tôi gọi điện thoại hỏi thử đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK