Trần Thi Hàm khiếp sợ trợn to hai mắt: “Ba, những gì mẹ nói là thật sao?”
Người Trần Thanh cứng đờ, loáng thoáng thấy được nó đang run rẩy.
“Ba hãy nói gì đi chứ?!” Trần Thi Hàm không thể chấp nhận được điều đó, ông ta đã luôn mồm nói vì muốn tốt cho cái nhà này.
Hóa ra đó chỉ vì tư lợi của riêng ông ta.
Văn Khuynh khoanh tay nhìn Trần Thanh: “Tôi cũng muốn biết là chuyện gì.”
“Ông có còn nhớ vào năm chúng ta đi lính, tôi đã tới nhà ông không?” Trần Thanh không quay đầu lại, giọng hơi nghẹn ngào.
“Đương nhiên nhớ.” Ông ta sẽ không quên khoảng thời gian đó.
“Tôi đứng trong phòng khách chờ ông…”
Thời tiết hôm đó rất tốt, nắng đầu hè rực rỡ nhưng không nóng cháy, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.
Anh ta mặc một chiếc áo thun tay dài mỏng đứng trong phòng khách, bỗng nhiên có người lại gần từ phía sau và che mắt anh ta lại, giọng rất mềm, rất ngọt: “Đoán xem em là ai?”
Cô gái kề sát bên tai anh ta, hơi nóng lúc nói chuyện phả vào phần da phía sau tai làm hơi ngứa ngáy, anh ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái.
Rõ ràng người tiếp xúc gần gũi với anh ta là một cô gái, tim anh ta bắt đầu đập loạn nhịp.
“Văn Nhàn, em làm gì vậy?” Văn Khuynh thay sang bộ quần áo mỏng, vừa đi xuống thì thấy Văn Nhàn đang che mắt Trần Thanh, mờ mịt hỏi.
Văn Nhàn đờ người nhìn anh trai mình đứng trên cầu thang, sau đó cuống quýt thả người mình đang che ra.
Cô ấy cứ tưởng người đứng đây là Văn Khuynh. Hôm nay Văn Khuynh nhập ngũ, cô ấy cố tình xin nghỉ học về nhà tiễn anh ấy.
Định là đùa một chút, không ngờ lại che nhầm người.
Cô ấy gãi đầu: “Em tưởng anh là anh trai em, xin lỗi nha.”
Lúc đó Văn Nhàn rất ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh gặp Văn Nhàn, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, để lộ khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh xắn.
Văn Khuynh đi xuống: “Cậu ấy tên là Trần Thanh, nay nhập ngũ cùng với anh. Anh đẹp trai hơn cậu ta nhiều, vậy mà em lại nhận lầm.”
Văn Nhàn trợn trắng mắng: “Đồ tự luyến.”
Vả lại cô ấy chỉ nhìn thấy bóng lưng, chiều cao xấp xỉ, trong nhà cũng không có người ngoài.
“Bọn anh đi ăn đồ nướng, em đi không?” Sau khi nhập ngũ sẽ không còn cơ hội nên hai người hẹn nhau đi tiêu dao một đợt.
“Đi chứ, sao không đi? Em xin nghỉ về nhà rồi mà.” Văn Nhàn đáp.
“Vậy đi thôi.” Văn Khuynh cầm chìa khóa xe mở xe của Văn Cẩn.
Sau khi lên xe, Trần Thanh liếc nhìn ra sau: “Văn Khuynh, sao vậy, sợ tôi lừa gạt em gái cậu hay thế nào, không giới thiệu chút à?”
Văn Khuynh nhìn anh ta: “Đã làm quen hồi nãy rồi mà? Em gái tôi, Văn Nhàn.”
Văn Nhàn mỉm cười: “Sau này ở chung với anh trai em phải nhớ chăm sóc anh ấy nhé.”
“Anh cần người khác chăm sóc à?” Văn Khuynh không tán đồng với em gái mình, đây rõ là coi thường anh mà.
“Anh quá tự cho mình là đúng, lỡ như gây chuyện thì phải làm sao? Em không ở cạnh anh, có ai giúp anh xin ba tha cho đây?”
Văn Cẩn rất yêu thương Văn Nhàn, lần nào Văn Khuynh gây chuyện cũng nhờ Văn Nhàn cầu xin tha thứ trước mặt Văn Cẩn.
Văn Khuynh: “…”
Trần Thanh bật cười quay sang nhìn Văn Nhàn: “Yên tâm, anh sẽ giúp em chăm sóc cậu ấy.”
Văn Khuynh chặt một câu: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình thì đã tốt rồi.”
Chẳng mấy chốc đã đến hàng thịt nướng bên cạnh Hoàng Đường, điều thú vị nhất của hàng thịt nướng này chính là khách hàng có thể tự nướng đồ ăn, chủ quán đã chuẩn bị tất cả các nguyên liệu, thực phẩm, bên cạnh quán còn có một rừng cây, nơi khách có thể tận hưởng không khí mát mẻ và trò chuyện.