Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không thì có gì có thể làm anh không ngại vất vả mà chạy sang bên này?

 

Chỉ có Lâm Tử Lạp mới có sức hấp dẫn như vậy với anh.

 

Tông Triển Bạch nhìn thẳng, giọng nói nhàn nhạt: “Sao, đến tìm tôi chỉ để hỏi cái này?”

 

“Không phải, không phải.” Tô Trạm vội vàng giải thích: “Thẩm Bồi Xuyên không phải rất bận sao, không có ai chơi cùng tôi, nên mới tới.”

 

“Phải không đây?” Tông Triển Bạch rõ ràng không tin, bạn bè lâu năm như vậy, chút tâm tư đó của anh ta không lừa được anh.

 

Anh không nói cho Tô Trạm, không phải chỉ vì đã đồng ý với Tần Nhã không thể nói cho anh, mà cũng vì trong lòng anh còn hơi lo lắng.

 

Quan hệ của Lâm Tử Lạp và Tần Nhã không bình thường, dù sao Tô Trạm cũng làm Tần Nhã tổn thương không ít, anh nói ra, lỡ như Tô Trạm lại tiếp tục tái phạm, anh cũng sẽ gặp rắc rối.

 

Tô Trạm nếu như biết được trong lòng Tông Triển Bạch đang suy nghĩ gì lúc này, nhất định sẽ hét lên, anh là đồ trọng sắc khinh bạn, muốn đoạn tuyệt với anh!

 

Chỉ cần vợ, không cần anh em bạn bè?

 

Dĩ nhiên dù cho Tô Trạm có biết, chắc chắn anh cũng sẽ lựa chọn vợ mình trước, sau đó mới là anh em bạn bè.

 

Ừm, vợ vẫn là quan trọng nhất.

 

Dù sao người cùng anh chung chăn gối, bầu bạn với anh đến già chính là vợ mình, anh tin chắc đến khi Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên có người thương, cũng sẽ cảm thấy vợ mình là qua trọng hơn.

 

Tô Trạm nghiêm mặt hỏi: “Nói thật đi, anh thật sự đã tìm được chị dâu?”

 

Tông Triển Bạch “ừ” một tiếng.

 

Tô Trạm kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng có tính toán, anh ta cười nói : “Đã làm hòa rồi?”

 

Chẳng qua là vụ của Văn Khuynh vẫn còn chưa được phán, chờ đến khi trở lại thành phố B, nghe được tin tức này, trong lòng Lâm Tử Lạp liệu có không thoải mái hay không?

 

Dù là như thế nào, chuyện Văn Khuynh là bác của cô cũng là sự thật.

 

Sắc mặt của Tông Triển Bạch cũng trầm xuống, lạnh lùng nói : “Không hề, cô ấy không biết tôi ở chỗ này.”

 

Tô Trạm : “…”

 

Ý gì đây?

 

Lâm Tử Lạp không biết anh ở chỗ này, vậy anh đến đây làm gì? Ngày nào cũng đi nhìn trộm sao?

 

Không lẽ là biến thái đến vậy?

 

“Anh muốn như này bao lâu?” Không thể mãi trốn tránh được.

 

Ý nghĩ của Tông Triển Bạch cũng không khác nhiều so với Tô Trạm, bây giờ không phải là lúc có thể gặp Lâm Tử Lạp, dù sao cũng phải đợi đến khi chuyện của Văn Khuynh lắng xuống, bây giờ chắc chắn không phải thời cơ tốt, anh có thể nhìn thấy hai đứa bé, cũng có thể thấy cô, cũng đỡ cảm thấy nhớ hơn.

 

“Tiếp tục đợi chờ thôi.”

 

Tô Trạm gật đầu, chỉ có điều anh ta phải làm thế nào? Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp không gặp nhau, sao anh ta có thể hỏi Lâm Tử Lạp tình hình của Tần Nhã, cũng đã lâu lắm rồi, lần trước cô ấy nói Tần Nhã khôi phục rất tốt, bây giờ không biết đã xuất viện chưa?

 

“Chuyện đó, tôi có thể đi gặp chị dâu không?” Tô Trạm dè dặt hỏi.

 

Với quan hệ của anh ta và Tông Triển Bạch, nếu như anh ta đi gặp Lâm Tử Lạp, cũng không khác gì là nói cho Tông Triển Bạch biết, dù sao quan hệ cũng đã rành rành trước mắt.

 

Anh ta biết giải thích vì sao lại biết tung tích của cô?

 

Trong đây có rất nhiều vấn đề, chưa nghĩ ra cách giải thích thì không thể tùy tiện đi tìm.

 

Tông Triển Bạch thừa hiểu anh ta, quen biết lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì?

 

Lần này anh ta đến không phải là muốn biết tung tích của Tần Nhã, anh vẫn nên cẩn thận khi ở đây.

 

“Tần Nhã đã xuất viện rồi.”

 

Vì Tô Trạm không đi tìm Tần Nhã, vì hạnh phúc của Tô Trạm, anh phải nhắc nhở một câu.

 

Hy vọng anh ta có thể nghĩ cho rõ ràng.

 

Tô Trạm lập tức tỉnh táo lại: “Vậy cô ấy đi đâu rồi? Về nước rồi sao? Nhưng tiệm bán quần áo của thành phố B không phải đã đóng cửa sao? Cô ấy đi đâu chứ?”

 

Tông Triển Bạch yên lặng không nói, hy vọng anh ta có thể nghĩ cho Lâm Tử Lạp.

 

Tô Trạm lo lắng: “Chẳng lẽ là trở về nước A?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK