Dường như chuyện này nói hơn xa, hai người không nhắc đến chuyện đó nữa, buổi tối vú Vu đem hộp đồ ăn đến gõ cửa, Tông Triển Bạch bước ra khỏi giường, mở cửa ra, vú Vu cười bước vào trong: “Chắc đói rồi đúng không?”
Lâm Tử Lạp thực sực cảm thấy đói, cô dựa vào đầu giường: “Hôm nay ăn gì thế ạ?”
Đồ ăn mỗi ngày của cô đều không giống nhau, ngày nào ngóng chờ đồ ăn, cả ngày cô chỉ ở trong phòng bệnh, giống như cách biệt với thế giới bên ngoài, ăn cơm rồi lại ngủ.
Vú Vu cười híp mắt đặt hộp cơm trên bàn, tự tin nói: “Chắc chắn hợp khẩu vị của cô.” Theo đề xuất của bác sĩ, làm theo sách dạy nấu ăn, Lâm Tử Lạp thực sự không nôn nữa mà ngày càng ăn ngon hơn.
Đồ ăn chay lần này có bắp cải xào, lòng đỏ trứng xào bí đỏ, rau chân vịt xào, canh cá hoa vàng, đậu phụ trắng đều được đựng trong những chiếc đĩa nhỏ rất tinh tế.
Vú Vu quay đầu nhìn Tông Triển Bạch đang đứng ở đầu giường: “Tôi nghe nói phụ nữ manng thai nhìn thấy đồ ăn mỹ hảo, đứa trẻ xinh ra cũng sẽ xinh đẹp, nên tôi đặc biệt đi mua lọa đĩa nhỏ này.” Đũa thìa đều là một bộ, hoa văn bên trên được thợ chạm khắc lên trên, men cũng được nung bởi kỹ thuật đặc biệt.
Tông Triển Bạch hai tay đúy túi, chiếc áo sơ mi trên người có nếp nhăn, anh nhìn Lâm Tử Lạp nói: “Phải chú ý một chút, không được làm theo ý cô ấy, nói không chừng sẽ xấu thành ra bộ dàng nào chứ.”
Vú Vu biết Tông Triển Bạch đùa, liền bật cười.
Lâm Tử Lạp trừng mắt, anh mới xấu.
Vú Vu đặt thức ăn lên bàn: “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Tông Triển Bạch bước đến bế Lâm Tử Lạp vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó đặt cô ngồi lên ghế, anh ngồi đối diện cô, múc canh cho cô: “Ăn canh trước đi.”
Ăn canh khai vị trước khi ăn cơm. Cả nhà truy cập truyen3.one đọc bản chuẩn ngay mặt tiền nhé!
Lâm Tử Lạp dừng thìa múc một miếng, đồ cô ăn hoàn toàn không cho gia vị, đều là mùi vị nguyên chất, rất nhạt, canh cá vừa đậm đặc, rất tanh.
Vú Vu ăn rồi mới đến, dỡ khăn trải giường, đổi một cái mới, vỏ chăn trên giường ngày nào cũng phải thay, thời tiết có chút nóng, cơ thể Lâm Tử Lạp không thể bị cảm lạnh, điều hòa không bật, có lúc cô sẽ đổ ít mồ hôi, vú Vu sợ cô không thoải mái, nên ngày nào bà cũng thay.
Bà dọn dẹp giường chiếu ngăn nắp, rồi đem ga giường cũ đi, lúc vào trong thì Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đã ăn xong cơ, bà dọn bát đũa đặt vào trong hộp cơm: “Hôm nay tôi về sáng ngày mai qua?”
Tông Triển Bạch ở đây, chắc buổi đối bà không cần đến.
“Ừm.” Anh ừm một tiếng, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vú Vu xách hộp cơ, thấy anh đi tắm, bà lại đặt hộp cơm xuống: “Tôi dọn dẹp xong phòng tắm rồi đi, phòng tắm không thể có nước, nếu không buổi tối vào nhà vệ sinh dễ bị trượt chân.”
Phòng tắm ở đây không tách biệt khô ráo, ẩm ướt, vú Vu rất lo lắng, cho dù phòng tắm có hệ thống chống trượt nhưng bà vẫn lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tông Triển Bạch biết vú Vu đang lo lắng điều gì, anh nói: “Để tôi làm.”
Vú Vu ngạc nhiên nhìn anh: “Từ khi nào cậu biết làm mấy chuyện này làm vậy? Hơn nữa chắc chắn cậu làm không tốt.”
Tông Triển Bạch cảm thấy vú Vu quá coi thường anh, chỉ là lau khô sàn nhà thôi mà, có gì khó chứ.
“Vú Vu, vú về nghỉ ngơi đi, cứ để anh ấy lau.” Lâm Tử Lạp muốn xem Tông Triển Bạch lau sàn nhà thế nào.
Cô cũng rất mong chờ.
Vú Vu thấy hai người này ngày càng giống vợ chồng, cười nói: “Được, vậy tôi đi trước đây.” Bà xách hộp cơm rồi rời đi.
Tông Triển Bạch liếc nhìn cô, dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì: “Anh biết nhiều kỹ năng lắm đấy, sau này em sẽ từ từ phát hiện ra.”
Lâm Tử Lạp chỉ cười không nói gì.
Tông Triển Bạch đi tắm, tầm nửa tiếng sau tiếng nước chảy ngừng lại, anh mặc áo choàng tắm, lau mái tóc ướt sũng bước ra, Lâm Tử Lạp nằm trên giường, ngước nhìn anh.
Anh bước đến nhéo má cô: “Lén nhìn anh tắm sao?”
Lâm Tử Lạp không đáp lại anh, nhắc nhở anh: “Phải lau sạch nước bên trong.”
Tông Triển Bạch cảm thấy Lâm Tử Lạp đang coi thường anh, cũng nghĩ rằng anh làm không tốt như vú Vu, anh đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn, toàn nói đến những hạng mục trị giá hàng trăm, hàng tỷ , bây giờ lại dám coi thường anh?
Anh nắm chiếc khăn lau đầu trên bàn, sau đó vào trong nhà nắm, nhìn chung quanh một vòng, hoàn toàn không có cây lau nhà, bên dưới treo vài cái khăn, anh nhíu mày lại, cho dù là ở công ty hay ở nhà, lúc quét dọn người giúp việc đều dùng cây lau nhà để lau sàn, sao chỗ này không có, lẽ nào dùng khăn?
Anh cầm một chiếc khăn nắm trên mặt đất, lau một lúc, nước không thấm vào khăn, lau mấy lần nước vẫn như thế, không ít đi.
Lâm Tử Lạp không thể chịu được liền cười: “Khăn ướt, vắt khôi đi rồi lau thì sẽ thấm nước, không biết làm là không biết làm, còn cố khoe khoang.”