Anh đẩy Tô Trạm ra, kéo lại cổ áo, lau cổ lườm Tô Trạm: “Tôi nói cậu biết, cậu như vậy gọi là không tự khống chế được, không phải là bình thường biết không? Yêu đương lung tung là bình thường? Tô Trạm, cậu giữ chút thể diện đi, cậu không sửa đổi tính xấu, Tần Nhã chắc chắn không cần cậu.”
Vừa nhắc tới Tần Nhã, sắc mặt của Tô Trạm đã thay đổi, đây chính là điểm yếu của anh, Thẩm Bồi Xuyên cứ nhắm vào đó mà tấn công thôi.
“Anh có thể đừng sát muối vào vết thương của tôi không?”
Anh có yêu đương lung tung cũng là chuyện khi đến với Tần Nhã, lúc đó chuyện của Lưu Phi Phi là lỗi của anh, không thành thật với Tiểu Nhụy, khiến cô hiểu lầm, làm tổn thương cô.
Mấy tháng nay Tần Nhã bỏ đi, anh vẫn luôn sống trong đau thương và buồn bã, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của Tần Nhã biến mất trong tầm mắt.
Bao nhiêu lần tỉnh lại sau giấc mơ.
Bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên cô quạnh vì Thẩm Bồi Xuyên nhắc tới Tần Nhã, không có Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên làm ồn, bầu không khí như lắng lại trong trầm lặng.
Gọi hai chai rượu, mà Tông Triển Bạch đã uống hết một chai, chai kia cũng hết rồi, anh cảm thấy mình còn chưa uống say đã hết nên gọi phục vụ mang lên hai chai nữa.
Thẩm Bồi Xuyên không phản đối, uống thôi. Cũng không có ai nói chuyện thì cứ uống, uống không cần đồ nhắm.
Hai chai rượu lại cạn dần mà không hề hay biết, Thẩm Bồi Xuyên uống ít hơn và vẫn còn tỉnh táo, nhưng Tô Trạm và Tông Triển Bạch đã uống quá nhiều, trong phòng đầy rượu, cả hai đều nghiêng ngả nằm trên ghế sofa.
Mặc dù anh không say nhưng cũng uống không ít, chắc chắn không thể lái xe, chỉ có thể gọi điện thoại cho Quan Kình để anh ta láu xe tới.
Anh đưa từng người một lên xe đưa về nhà.
Anh đưa Tông Triển Bạch về trước, sau khi Lâm Tử Lạp bỏ đi, bảo vệ ngoài biệt thự không còn, trong nhà chỉ còn một mình vú Vu.
Thấy Tông Triển Bạch uống say, sau khi Thẩm Bồi Xuyên và Quan Kình rời đi, bà vội vàng pha nước mật ong đưa lên cho anh.
Căn phòng trong đêm tối không có đèn, cửa sổ cũng không đóng chặt nên thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua rèm cửa.
Vú Vu bưng nước mật ong tới trước giường hỏi: “Uống chút nước…”
“Ra ngoài.” Vú Vu còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Người Thẩm Bồi Xuyên cho rằng uống say tới bất tỉnh nhân sự, lúc này giọng nói lại rất rõ ràng.
Vú Vu đặt cốc nước lên bàn than một tiếng rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Chiếc giường lớn, dáng người mảnh khảnh giờ đang nằm trên giường cong queo, một mặt úp vào gối, đầu nghiêng nhìn về nơi trống trải bên cạnh, nơi Lâm Tâm Như từng ngủ.
Anh đưa tay ra như muốn cảm nhận sự ấm áp của cô nhưng từng đầu ngón tay toàn là lạnh giá.
Trái tim cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng, bàn tay đặt trên ga giường từng chút từng chút siết chặt lại, tấm ga giường nhanh chóng bị anh vo nhăn.
Anh vùi đầu trong gối, giọng nói khàn đặc ủ rũ: “Anh nhớ em rồi.”
Vốn cho rằng uống say rồi sẽ không nhớ nhưng càng say đầu óc lại càng tỉnh táo, trong đầu đều là hình ảnh của cô, bây giờ cô ấy có ổn không?
Các con của họ có khỏe không?
Trong khi đó ở thành phố C.”
Mà tại thành phố C lúc này.
Ngủ tới nửa đêm thì Lâm Tử Lạp khát nước nên dậy đi uống, uống xong cô về giường nhưng lại không thể ngủ được nữa, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm một quyển sách ngồi bên giường để đọc.
Cô ngủ một mình một phòng, hai đứa bé ngủ ở phòng khác nên cũng không sợ quấy rầy các con. Căn nhà cô đang sống không phải toà nhà riêng biệt, mà là một tiểu khu có môi trường và trang thiết bị rất tốt, hơn nữa cũng rất yên tĩnh, mỗi tầng một nhà. Diện tích không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, một trăm sáu mươi mét vuông, bốn phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, một phòng bếp, một phòng khách.
Tần Nhã quay lại cũng sống ở đây với cô, là cô yêu cầu Tần Nhã về đây ở. Trước đó Tần Nhã đã chịu tổn thương, ở đây nhiều người tránh cho cô ấy ở một mình lại suy nghĩ lung tung, bốn phòng vừa hay đủ cho họ ở.
Phòng cô bố trí một giá sách ở phía bên phải sát cạnh cửa sổ, trên đó để đầy các loại sách, không phải sách liên quan đến thiết kế thời trang mà là sách văn hoá lịch sự nước Z, là một đất nước rộng lớn với năm ngàn năm lịch sử, phi vật sản mà tổ tiên để lại mang tính uyên bác thâm sâu nhiều không kể xiết.
Trong số những quyển sách này có một ít sách liên quan đến thêu thùa.
Chỉ thêu thôi cũng có rất nhiều loại, thêu tay thủ công, thêu máy lắc tay, thêu vi tính, thêu hai mặt… Trước đây cô đã có ý định nhưng chưa từng nghiên cứu sâu, bây giờ tĩnh lại thì phát hiện những thứ này thật sự rất đẹp.
Nhất là văn hoá truyền thống trong nước, biểu tượng màu đỏ mang ngụ ý vô cùng tốt đẹp.