Tài xế lái chiếc xe bánh mỳ phát hiện phía sau có xe đuổi theo, lái xe ngày càng nhanh, tới mức muốn gãy chân ga.
Hắn sợ chiếc xe phía sau đuổi kịp, ánh mắt luôn nhìn ra phía sau, mặc kệ xe phía trước rẽ vào làn đường ngược lại, một chiếc xe tải liên tục bấm còi khiến hắn ta sực tỉnh.
Tuy nhiên lúc này chiếc xe tải đã ở quá gần.
Theo bản năng, tài xế đổi hướng lao thẳng vào dải bồn hoa bên đường, chiếc xe tải phía đối diện chưa kịp dừng đã tông nhanh vào đuôi xe, vị trí tông trúng vào phía của người đàn ông giữ Lâm Tử Lạp, hắn ngay lập tức hôn mê bất tỉnh, cô hoảng sợ kéo tay người đàn ông đang ôm cổ mình ra.
Chiếc xe bánh mỳ vốn đang đi nhanh, cộng thêm lực đẩy của chiếc xe tải từ phía sau khiến chiếc xe lao qua dải phân cách, rầm! Tiếng nổ vang ra từ cột biển quảng cáo trước khi dừng lại.
Trụ biển quảng cáo rỗng không thể đứng vững dưới tác động của chiếc xe, khung tam giác ban đầu mất đi một lực chống đỡ, lắc lắc lư lư có thể đổ bất cứ lúc nào.
Người đàn ông đang giữ Lâm Tử Lạp có lẽ bị đập trúng đầu nên đã hôn mê ngay lập lúc, một dòng máu đỏ tươi liên tục chảy xuống phủ đầy khuôn mặt, chiếc xe biến dạng nghiêm trọng và người lái xe phía trước anh đã tắt thở.
Lâm Tử Lạp bị kẹt ở giữa, hai chân không thể cử động được.
“Mẹ, mẹ có sao không?” Lâm Tử Lạp yếu ớt gọi.
Không biết Trình Dục Tú bị thương ở đâu, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch, bà mơ màng tỉnh lại, thấy Lâm Tử Lạp đang gọi mình liền cố gắng mở mắt ra: “Mẹ không sao, con sao rồi?”
“Chân con không cử động được.”
Kẹt kẹt–
Một âm thanh vang lên, Trình Dục Tú thấy chiếc biển quảng cáo phía trên sắp sập, nếu đổ xuống chiếc xe chắc chắn họ sẽ chết.
Bà dùng hết chút sức lực cuối cùng ngồi dậy, dùng chân ấn vào ghế trước và đẩy Lâm Tử Lạp xuống ghế, hai tay đặt lên người cô.
“Mẹ…”
Một tiếng động mạnh vang lên, biển quảng cáo đổ sập xuống và va vào chiếc xe tải bên dưới.
Cơ thể Trình Dục Tú đột ngột hạ xuống, và dừng lại vài cm dưới bụng Lâm Tử Lạp.
Một dòng máu chảy xuống cổ bà.
Rơi trên người Lâm Tử Lạp.
Cô kinh hãi mở to mắt, đôi mắt ngấn lệ nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ …”
Trình Dục Tú gượng nói với một nụ nhợt nhạt: “Con phải bảo vệ mình và lũ trẻ thật tốt đấy.”
“Có ai không, cứu người đi!!” Lâm Tử Lạp tuyệt vọng hét lên, nhưng sức lực quá yếu ớt khiến giọng cô nhỏ đi.
“Mẹ, mẹ nhất định phải kiên cường, mẹ vẫn chưa được thấy Tiểu Thần và Tiểu Hi đi học…”
“Mẹ sợ là không thấy được…”
“Không, không đâu, mẹ vẫn chưa nghe Tông Triển Bạch gọi một tiếng mẹ, xin mẹ đừng xảy ra chuyện gì mà…có ai không!!” Cô hét tới khản giọng: “Có ai không…”
“Ngôn Ngôn, con nghe mẹ nói.” Bà yếu ớt lên tiếng: “Mẹ không hối hận, giúp mẹ chăm sóc tốt cho nó, bảo vệ đứa con chưa ra đời của nó…”
“Mẹ…”
Tập đoàn Vạn Việt.
Cả văn phòng đều lặng như tờ, cực kì trầm mặc.
Tông Khải Phong cho Trình Dục Ôn đưa người Tông Triển Bạch phái đi điều tra Bạch Thành vào văn phòng: “Đây là người của cậu.”
Người kia tới Bạch Thành thám thính chuyện của Trình Dục Tú năm đó, bị Trình Dục Ôn phát hiện và gọi cho Tông Khải Phong.
Tông Triển Bạch đứng trước cửa sổ sát đấy, bình thản liếc nhìn người kia.
Người kia lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, tôi…”
“Ra ngoài.”
“Vâng.”
Người kia ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.