Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đội trưởng cảnh sát bước đến, nói với Tô Trạm: “Tôi thi hành pháp luật, anh muốn làm gì? Có tin là tôi sẽ phạt anh tội cản trở công vụ không?!”

 

Tô Trạm không hề run sợ, cho dù có bị kết án, anh ấy cũng sẽ không bao giờ để họ bắt Lâm Tử Lạp đi.

 

Thẩm Bồi Xuyên nháy mắt với Tô Trạm, trong tình huống này họ căn bản không thể mang Lâm Tử Lạp đi được, chỉ có thể làm rắn, anh ấy ứng phó với mấy người đó, để Tô Trạm nhân cơ hội mang Lâm Tử Lạp bỏ chạy.

 

“Đội trưởng Trần.” Thẩm Bồi Xuyên có quen với người này, người vừa mới được thăng chức, là một tên đầu sỏ.

 

Bây giờ nhìn lại, anh ta được thăng chức không phải việc ngẫu nhiên.

 

Chắc chắn phía sau có chỗ dựa.

 

Trong đồn cảnh sát không ai là không biết đến mối quan hệ giữa anh ấy và Tông Triển Bạch, biết rõ mà vẫn dám động vào, thì điều đó chứng minh thế lực đứng sau anh ta chắc chắn phải rất lớn.

 

“Người chết là phạm nhân của tôi, anh ta trốn thoát khỏi nhà tù, nên tôi bắn chết anh ta, có gì không thỏa đáng sao?” Thẩm Bồi Xuyên nhận hết trách nhiệm về mình.”

 

Đội trưởng Trần mới lên chức này không dễ bị che mắt như vậy, anh ta liếc nhìn Lâm Tử Lạp vẫn còn đang hoảng sợ, cười nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Đội trưởng Thẩm, anh coi tôi là tên ngốc sao? Anh bắn chết anh ta, sao súng lại nằm trong tay cô ta?”

 

“Cô ấy nhặt được.” Thẩm Bồi Xuyên vẫn cố gắng hết sức để bào chữa cho Lâm Tử Lạp.

 

“Cô ta nhặt được, vậy càng tốt, luật pháp sẽ cho cô ta công bằng.” Anh ta cố ý ngừng lại, mỉm cười nói: “Hy vọng trên khẩu súng sẽ có vân tay của anh, để biện minh cho cô ta.”

 

Sau đó một câu nói lạnh lùng của anh ta truyền đến: “Đem người đi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng đều đã ngầm hiểu, Thẩm Bồi Xuyên lao tới phá vây đám cảnh sát đang chặn đường, Tô Trạm kéo Lâm Tử Lạp cố gắng lao ra ngoài.

 

Đội trưởng Trần như thể sớm đã có chuẩn bị, khi Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm hành động, bên ngoài có bảy tám người xông đến, bao vây chặt hành lang.

 

Tô Trạm căn bản không thể mang người rời đi.

 

Lúc Hà Thụy Trạch lao đến cầm súng trong tay Lâm Tử Lạp, tự bắn vào mình, đã dọa cho Lâm Tử Lạp sợ đến đờ đẫn người ra.

 

Cô tự hỏi bản thân rằng mình không phải là một kẻ hèn nhát và nhu nhược, nhưng nhìn thấy Hà Thụy Trạch ngã xuống đất toàn thân đầy máu, cô thực sự đã bị dọa cho kinh hãi.

 

Sau khi hồi thần lại, khẩu súng trên tay cô đã rơi xuống, trong tích tắc cô tỉnh lại.

 

Bây giờ nhìn rõ mọi thứ, cô chắc cũng đoán được một, hai, ba phần.

 

Đội trưởng Trần một lần nữa ra lệnh: “Đem người đi.”

 

Để ngăn không cho Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm hành động lần nữa, năm sáu người đã bao vây hai người họ.

 

Đội trưởng Trần nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất bằng găng tay rồi cho vào túi nhựa.

 

Anh ta liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang muốn cử động nhưng không thể động đậy, lắc lắc chiếc túi trong tay: “Đây là bằng chứng.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nheo mắt, muốn đối đầu bất chấp hậu quả.

 

Lâm Tử Lạp nhận ra suy nghĩ đó của anh ấy, liền lắc đầu với anh ấy, đây rõ ràng là một ván cờ hoàn hảo, cho dù hai người họ có cố chấp đối đầu với bọn họ, thì cũng chỉ là mang thêm rắc rối vào người, hơn nữa cũng chẳng thể đem cô đi được.

 

“Gọi điện cho anh ấy.” Cô bình tĩnh nói.

 

Thẩm Bồi Xuyên lập tức rút điện thoại ra, đội trưởng Trần liếc nhìn anh ấy, nhưng không thể khống chế được việc liên lạc của Thẩm Bồi Xuyên, việc anh ta cần làm bây giờ chính là đem người đi.

 

Nhà họ Tông.

 

Lý Chiến đi đi lại lại trong phòng khách, nhìn Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh đang ngồi trên ghế sofa.

 

Trong miệng lẩm bẩm: “Sao trước đây mình không phát hiện ra chứ?”

 

Bọn chúng hóa ra là con của Tông Triển Bạch.

 

Biết mối quan hệ giữa Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch, ông ấy ở nhà căn bản không thể ngồi yên được, muốn xác nhận lại một chút.

 

Nhưng mà…..

 

Sự thật đã là như vậy.

 

“Thầy giáo, thầy sao vậy?” Lâm Tinh Tuyệt thấy không hiểu, ông ấy đã đến đây nửa tiếng rồi, cứ nhìn cậu và em gái, thỉnh thoảng miệng lại phát ra tiếng chẹp chẹp, sao cứ như bị quỷ nhập vậy?

 

Lý Chiến ngồi xuống trước mặt Lâm Tinh Tuyệt: “Thằng bé này mau khai báo thành thật với thầy, có phải con vẫn luôn giấu thầy đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK