Chương 308:
Văn Nhàn dịu dàng ừ một tiếng: “Em ở trong phòng chờ anh, anh biết em nhát gan, em sợ thấy anh sẽ e ngại, lúc đi vào, anh đừng bật đèn đấy.”
Rõ ràng là có ý mời.”
Nét mặt Tông Khải Phong cũng không mấy thay đổi, chỉ là ánh mắt nhìn ra bên ngoài có chút ảm đạm.
Đám cưới của ông ấy và Văn Nhàn cũng chưa từng có bất cứ tình cảm nào, kết hôn hơn một năm bọn họ vẫn tương kính như tân, chưa từng có điều gì quá mức.
Ngay cả đêm động phòng hoa chúc, bọn họ cũng không hề ngủ chung, bà nói là mình sợ.
Tông Khải Phong cũng không biết mình không phải người trong lòng bà, không muốn cùng phòng với ông?
Vốn dĩ ông ấy cũng không yêu bà, cũng phải nói Văn Nhàn là người phụ nữ tốt, bà dịu dàng hiền lành, ông cũng có hảo cảm, nhưng hảo cảm đó chỉ cất giấu ở đáy lòng.
Bởi vì ông rất rõ ràng, trong lòng người phụ nữ này có người khác, mặc dù bên ngoài dịu dàng như tính cách bà lại rất cứng rắn, vì người mình yêu mà thủ đức đến ranh giới cuối cùng.
Chỉ điều này thôi cũng khiến bao người phải xúc động?
Cũng buồn cười, ông vì người phụ nữ này mà chưa bao giờ miễn cưỡng bà.
Ở trong mắt người ngoài, bọn họ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, vô cùng hòa hợp, làm bao nhiêu người phải ganh tị?
Nhưng có ai biết sự “ân ái” này cũng chỉ là giả tạo?
Đối với tất cả những gì vợ làm, ông ấy có biết một chút, bỗng nhiên mời ông đến như vậy, còn ở trong phòng đợi ông nữa thì chưa chắc đã là bà…
Nhưng ông vẫn lựa chọn quay về.
Biết rõ trong phòng không phải người vợ mà ông cưới hỏi đàng hoàng, ông cũng vẫn đẩy cửa phòng ra.
Trình Dục Tú nghe được tiếng vang, co người trong chăn, cả người đều run rẩy.
Tông Khải Phong nhìn lên trên giường, một người phụ nữ nhỏ bé run rẩy, ánh mắt híp lại.
Ông không biết mình nên vui vẻ hay là đau đớn.
Ở một nơi chế độ một chồng một vợ, phụ nữ nhạy cảm, phụ nữ đa nghi, nhưng người phụ nữ tinh tế lại là hấp dẫn hơn cả.
Nhưng hết lần này tới lần khác vợ của ông lại không hề giống người khác, cam tâm tình nguyện để ông ngủ với người phụ nữ khác.
Ông bước lên đóng cửa lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, Trình Dục Tú đang nằm trong chăn lại run lên một cái.
Bà đắp kín chăn lên người sợ hãi ông đi tới.
Tông Khải Phong đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm dáng người trong chăn, biết rõ bên trong không phải Văn Nhàn nhưng vẫn cố ý gọi: “Văn Nhàn.”
Trình Dục Tú không nhịn được nước mắt òa ra, trong lòng kêu gào, bà không phải là Văn Nhàn, không phải là vợ con của hắn, bà là Trình Dục Tú!
Nhưng bà lại không thể.
Bà đã đồng ý với Văn Nhàn, giờ phút này bà đang hối hận, biết quyết định lúc đó của mình xốc nổi thế nào, mặc dù bà cứu được anh trai, cứu được nhà họ Trình bà đã tự hủy hoại mình.
Tông Khải Phong đứng ở mép giường có thể nhận ra giờ phút này người phụ nữ trong chăn sợ hãi đến thế nào, nhưng cũng không nghĩ mình sẽ rời đi. Hôm nay, dù cho người phụ nữ trên giường này có xấu hay đẹp, thông minh hay ngu ngốc, ông cũng sẽ muốn.
Ông cởi từng nút áo, từng chút từng chút một, chậm chạp nhưng lại rất đều, ông cất giọng trầm thấp: “Nếu cô đã đồng ý, cần gì phải tủi thân như vậy?”
Trình Dục Tú bối rối, ông ấy có ý gì?
Chẳng lẽ ông ấy biết người trong chăn không phải vợ mình?
“Cô có được của cô ấy, đồng ý yêu cầu của cô ấy, vậy thì không nên cảm thấy tủi thân, tất cả đều do cô tự nguyện.” Bà tủi thân, không lẽ ông ấy không tủi thân?
Bất chợt, Trình Dục Tú vén chăn lên: “Anh”
Bà còn chưa kịp nói gì, đã bị áp đảo, bà lại ngã trở lại trên giường, phản ứng không kịp nữa, đối phương đã thô bạo xé quần áo của bà.
Trình Dục Tú vùng vẫy: “Tôi không phải vợ anh, tôi không phải…”