Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 602:

 

“Tôi chẳng muốn thế nào cả, chỉ cảm thấy rất thú vị.” Nói xong, Lưu Phi Phi cười lớn: “Vợ anh đang ở tòa nhà Chung Cổ, anh đi tìm cô ta đi.”

 

Nói xong Lưu Phi Phi ngắt điện thoại, hiện giờ video kích thích của cô ta có lẽ đã bị truyền ra rồi, khiến cô ta sống không bằng chết, chính là đối mặt với ánh mắt của người đời.

 

Mục đích của cô ta đã đạt được, tự khắc sẽ không giữ lại cô nữa.

 

Lưu Phi Phi cho người đưa người phụ nữ đến tòa nhà Chung Cổ.

 

Sau đó cho người còn lại chèo thuyền.

 

Vừa đi, cô ta vừa bấm số của Tô Trạm.

 

Tô Trạm thấy cô ta gọi tới không bắt máy, ném điện thoại ra ghế sau, anh đang trên đường tới bệnh viện chuẩn bị vào thăm bà cụ.

 

Không lâu sau lại có người gọi tới, lần này là người giúp việc trong nhà, người khác khiến Tô Trạm không yên tâm nên đã để người giúp việc vào chăm bà, anh vẫn thường ở bệnh viện nhưng có việc ra ngoài nên cho người giúp việc trông.

 

Lúc này người giúp việc gọi anh không biết có phải bà cụ có chuyện không, anh quay lại cầm điện thoại lên nghe, đầu bên kia là giọng nói hốt hoảng của người giúp việc: “Luật sư Tô không hay rồi, không thấy bà cụ đâu hết.”

 

Không thấy bà cụ đâu?

 

“Sao lại như thế được? Có phải là đi kiểm tra không?” Tô Trạm không tin nổi, người đã không thấy đâu.

 

Bệnh viện giữa thanh thiên bạch nhật thế này ai có thể bắt bà lão đi.

 

“Không phải, đều không thấy bà ấy, tôi đi mua óc đậu cho bà ấy, quay lại người đã biến mất rồi.” Người giúp việc hoảng loạn, sợ xảy ra chuyện sẽ là mình chịu trách nhiệm.

 

Lúc này Tô Trạm cũng lo lắng, đạp hết chân ga, hai lần suýt thì đâm vào xe người khác.

 

Sau khi dừng xe lại, Tô Trạm vội vàng nhảy từ trên xe xuống, xông vào bệnh viện, người giúp việc đi đi lại lại trên sảnh, vô cùng sốt ruột.

 

Tô Trạm đi tới hỏi: “Người mất tích bao lâu rồi? Đã tìm hết chưa?”

 

“Tìm hết rồi đều không thấy, chẳng phải bà cụ thích ăn óc đậu phụ Châu Kí sao, tôi đi mua về thì phát hiện bà không ở đây…”

 

Ánh mắt Tô Trạm trầm mặc nhìn người giúp việc, Châu Kí ở ngay bên cạnh chỗ của họ, cách bệnh viện có một đoạn, hơn nữa đoạn đường đó cũng ít khi tắc, nếu tắc đường thì thời gian không tính chính xác được.

 

Tô Trạm biết giờ không phải lúc tức giận, thay vì lãng phí thời gian ở đây thì nên mau chóng đi tìm người.

 

Anh rất hiểu bà cụ, bà vô cùng cứng đầu, bà đã thích ăn óc đậu phụ thì chỉ thích hương vị của quán Châu Kí đó thôi.

 

Tô Trạm không giống người giúp việc đi tìm loạn lên, trước hết anh đi tìm lãnh đạo bệnh viện, điều tra camera, đây là nơi có công nghệ tiên tiến rất.

 

Quả nhiên, cách làm của anh là khôn ngoan nhất, ngay lập tức anh đã thấy manh mối trong camera.

 

Bà cụ bị hai người đàn ông đưa đi.

 

Theo camera giám ở cổng, bà bị đưa lên một chiếc xe tải, khá lâu rồi anh không có vụ kiện nào và cũng không đắc tội với ai, ai có thể bắt bà đi được?

 

“Có nhìn thấy biển số không?” Tô Trạm nói.

 

Nhân viên kỹ thuật điều chỉnh một lát, không nhìn rõ được, có điều cũng nhìn ra một chút: “VQ23Y.”

 

Tô Trạm rút ngay điện thoại ra định bấm số của Thẩm Bồi Xuyên, lại có một cuộc gọi khác, Lưu Phi Phi biết hiện giờ Tô Trạm sẽ không nghe điện thoại của mình cho nên liền rút điện thoại Tần Nhã ra, thấy cô đang trong bộ dạng buồn nôn sắp không chịu nổi nữa.

 

Lưu Phi Phi cũng từng mang thai, cũng từng ốm nghén, vừa thấy bộ dạng hay buồn nôn của Tần Nhã, đã làm cô ta nhớ tới thời gian mình mang thai, cô ta nhìn sắc mặt của Tần Nhã, cô ta thắc mắc, lẽ nào cô mang thai rồi?

 

“Của Tô Trạm ư?”

 

Cô ta cau mày: “Cô mang thai rồi?”

 

Tần Nhã không hiểu cô ta nói gì, chỉ cảm thấy cô ta điên rồi.

 

“Tần Nhã.”

 

Bên kia Tô Trạm đã bắt máy, thấy Tần Nhã chủ động gọi điện cho cô nên anh cũng có vài phần vui mừng, vài phần mong đợi, vì vậy giọng điệu mang theo một chút dịu dàng.

 

“Tần Nhã có lẽ không nghe điện thoại của anh được rồi.” Lưu Phi Phi nắm chặt điện thoại, vừa rồi hình như anh ta rất mừng rỡ.

 

Lẽ nào Tần Nhã gọi điện cho anh, anh đều vui vẻ vậy sao?

 

Anh thích Tần Nhã này sao?!

 

Nghe thấy giọng Lưu Phi Phi, giọng Tô Trạm trở nên lạnh lẽo: “Sao cô lại có điện thoại của Tần Nhã? Cô làm gì cô ấy rồi? Chuyện của chúng ta, chúng ta tự giải quyết, không cần tìm cô ấy gây phiền phức, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK