Thẩm Bồi Xuyên không hề nói gì, anh biết vào lúc này, chỉ cần lắng nghe cô nói là tốt nhất.
“Ba tôi yêu thích cờ bạc, thắng thì đi theo bạn bè ăn uống chơi gái, thua thì về đòi tiền của mẹ, không có tiền thì động tay động chân, mẹ tôi chính là người phụ nữ không được đi học, thu nhập trong nhà dựa vào vài mảnh vườn bách hợp, bình thường chỉ để tiêu vào việc vặt, làm thì lời không được bao nhiêu tiền, tiền trong nhà dành dụm đã bị ba lấy đi tiêu xài hết, không có tiền liền bắt mẹ tôi ra ngoài đi làm kiếm tiền cho ông ta đánh bạc, ở bên ngoài không như ý, thua tiền thì vẫn đánh mẹ tôi trút giận.
Cuộc sống trôi qua như thế thật nhiều năm, tôi cũng nhịn nhiều năm, sau khi lớn càng ngày càng muốn mang mẹ rời khỏi cái nhà kia, tôi nỗ lực thi đậu đại học, trong lòng nghĩ nhẫn nại đợi mấy năm là ta có thể đón mẹ đi rồi, nhưng mà cuối cùng mẹ ta lại không đợi được tôi.”
Nghĩ đến cảnh tưởng mẹ bị ba đánh, cả người cô đều run rẩy, nhớ rõ một lần ba dùng ghế dài trong nhà, đập vào người mẹ, lúc đó mẹ của cô ấy nằm rạp xuống đất, không gượng lên nổi, phía sau lưng một mảng bầm tím. Qua mấy tháng cũng không mất đi.
Có một lần, ông ta ấn mẹ xuống đất, cầm lấy tóc mẹ và tát mạnh vào mặt, miệng mẹ chảy thật nhiều máu, cô muốn kéo ba ra để ông ta không đánh mẹ, kết quả bị một đạp bay ra bên ngoài.
“Ba tôi đúng là súc sinh, chết chưa hết tội, tôi chưa bao giờ cảm thấy ông ta đáng thương, trái lại quá lợi cho ông ta rồi, có lúc tôi hận pháp luật, rõ ràng ba tôi chính là người đáng chết, tại sao còn muốn trừng phạt mẹ tôi.”
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu không có luật pháp ràng buộc thì xã hội sẽ rất lộn xộn.
Nhưng mà nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ, cô lại rất đau lòng.
Thẩm Bồi Xuyên không biết phải làm sao an ủi cô, chuyện như vậy người ngoài thường rất khó đồng cảm, tuy nhiên anh lại gặp qua rất nhiều chuyện tối tăm.
Như chuyện cha mẹ của Tang Du, trên thực tế đã xảy ở rất nhiều nơi, mỗi người là cá thể riêng biệt, mỗi người đều có ý nghĩ độc lập có tư duy vì vậy sẽ làm ra những chuyện khác nhau.
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là đối với cô gái đáng thương này, chăm sóc quan tâm nhiều hơn một chút.
Hiện tại anh mới biết nguyên nhân sâu xa hành động của mẹ cô, hồ sơ vụ án chỉ ghi giết người vào trại giam, vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân, hiện tại biết rồi, hóa ra là bị chèn ép lâu ngày, mới dẫn đến hành vi phản kháng kịch liệt, cuối cùng giết người, đúng là khiến người ta thương xót, nhưng mà giết người là giết người, bất kỳ động cơ gì đều phải đền tội.
Nếu như cá nhân có thể trừng trị người xấu thì xã hội này chẳng phải sẽ rất rối loạn sao?
Tang Du cũng không hiểu lúc nãy mình bị làm sao, lại nói chuyện của bản thân mình: “Thật xấu hổ, làm anh cười chê rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không có, không cần để ý, em có biết tại sao nước ngoài rất loạn không?”
Tâng Du nói biết: “Bởi vì pháp luật không hoàn chỉnh, nghe nói có quốc gia còn cho phép mỗi công dân có thể sử dụng vũ khí, ở đó sinh sống lúc ngủ cũng sẽ không có yên tâm.”
“Vì lẽ đó pháp luật tồn tại là lẽ dĩ nhiên, một bộ luật pháp hoàn thiện giúp mọi người bảo vệ được bản thân mình, bảo đảm xã hội ổn định bền vững, chuyện của mẹ em làm cho người ta đồng tình, nhưng phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, vì vậy chịu trừng phạt tương thích là đều hoàn toàn bình thường, bất kể ai, đều giống nhau.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Tôi biết, chỉ là xúc động nhất thời.” Cô rũ mắt xuống, trong lòng rất rõ ràng, chỉ trách lúc ấy chính mình không có hiểu biết, không biết tìm các bộ ngành liên quan giải quyết, bây giờ đối với phụ nữ pháp luật đã bảo vệ rất nhiều, bạo lực gia đình cũng có phương án giải quyết.
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn?”
Anh không biết rẽ hướng nào.
“Ở đây tôi không quen thuộc lắm, anh chạy về Thành Tây đi.” Tang Du cười nói: “Anh có đói bụng không?”
Thẩm Bồi Xuyên nói vẫn ổn.
Nói xong câu này hai người không còn nói nữa, trong xe rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Nơi này cách Thành Tây cũng không xa, tầm khoảng 10 mấy phút đã đến nơi, Tang Du sống tại đây nên rất quen thuộc đối với nơi này.
“Con đường phía trước quẹo phải.”
Thẩm Bồi Xuyên dựa theo chỉ dẫn của cô ở giao lộ phía trước quẹo phải.
“Đi thẳng theo con đường này.”
Thẩm Bồi Xuyên quay đầu liếc nhìn nàng một cái: “Ăn cái gì?”
“Đến nơi thì anh sẽ biết thôi, nếu bây giờ tôi nói cho anh nghe, anh sẽ không cảm thấy mong chờ nữa.” Tang Du cười khẽ, vẻ mặt thần bí.
Thẩm Bồi Xuyên cười cười không hỏi lại, tuy rằng tuổi thơ của cô ấy không tốt nhưng mà cô ấy vẫn rất lạc quan yêu đời, bản thân cũng rất kiên cường. Mặc dù sống một mình ở thành phố xa lạ nhưng có thể nhìn ra được cô ấy đang rất cố gắng nỗ lực, không có cảm giác tiêu cực, điểm này rất khó có được.
“Đến bảng hiệu màu đỏ phía trước thì dừng xe được rồi.” Tang Du nói.
Thẩm Bồi Xuyên lái xe về phía trước dừng xe trước bảng hiệu màu đỏ sau đó Tang Du đẩy cửa bước xuống.